SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Không lẽ… Hồ Càn Khôn lại muốn thăng cấp, hóa thạch nơi này có năng lượng hồ Càn Khôn cần?” Dương Bách Xuyên tự hỏi trong lòng.  

Lần trước sau khi hồ Càn Khôn hấp thu linh thạch đã không phát sinh biến hóa gì nữa. Sau đó anh lấy được hai viên linh thạch từ tay của hai chị em nhà họ Lục, hồ Càn Khôn cũng không tranh đoạt hấp thu.  

Điều này đã từng làm cho Dương Bách Xuyên hoài nghi, có phải hay không mỗi lần thăng cấp hồ Càn Khôn yêu cầu năng lượng gấp bội, hoặc nói cách khác cần lực lượng với cấp bậc càng cao?  

Bây giờ hồ Càn Khôn trên cánh tay trái lại nóng lên làm Dương Bách Xuyên vô cùng kích động. Nếu có thể làm hồ Càn Khôn thăng cấp một lần, anh còn vui mừng hơn kiếm được 10 tỷ.  

Bởi vì thần hồn của sư phụ ở trong hồ Càn Khôn, lần trước vì thu phục hai chị em nhà họ Lục, thần hồn của sư phụ đã hao tổn rất nhiều, hoàn toàn chìm vào ngủ say.  

Nếu hồ Càn Khôn có thể thăng cấp, có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho thần hồn của sư phụ.  

Tất nhiên có thể thăng cấp hay không cũng chỉ là suy đoán tâm lý của Dương Bách Xuyên, nhưng anh rất rõ ràng, có thể làm hồ Càn Khôn nóng lên, chắc chắn là thứ tốt.  

Cũng không biết là viên nào trong những viên hóa thạch kia.  

Áp chế kích động, Dương Bách Xuyên không có biểu tình gì, đi quan sát một lượt.  

Khi đi đến viên hóa thạch thứ mười, cánh tay trái càng ngày càng nóng lên, Dương Bách Xuyên cảm giác hình như hồ Càn Khôn rất hưng phấn.  

Nhìn qua viên hóa thạch thứ mười không có gì khác các viên hóa thạch khác, đều là màu xám, có cái đầu tròn xoe.  

chắc khác nhau ở lực lượng bên trong.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên đang ở đây, anh cũng không tiện cầm lên quan sát, chẳng may hồ Càn Khôn hấp thu tại chỗ, bị Đoan Mộc Lôi phát hiện bí mật về hồ Càn Khôn thì sẽ không xong. Chỉ vào viên hóa thạch thứ mười, nói với Đoan Mộc Lôi: “Đoan Mộc tiên sinh, tôi muốn viên hóa thạch này.”  

Đoan Mộc Lôi nhìn thoáng qua viên hóa thạch thứ mười không khác gì với các viên hóa thạch khác, gật đầu cười nói: “Dương tiên sinh cứ lấy đi.”  

“Vô Tình, cất đi.” Dương Bách Xuyên cố nén sự hưng phấn, gỡ ba lô xuống đưa cho cô, để cô cất bào ba lô, sau đó tiếp tục lựa chọn viên thứ hai.  

Đi xong một vòng, hồ Càn Khôn cũng chỉ phản ứng với viên thứ hai, còn lại thì không có phản ứng nào khác.  

Sau đó tùy tiện lựa chọn một viên có nhiều linh khí.  

Hoàn thành chọn lựa hóa thạch, Dương Bách Xuyên đi đến hỏi chuyện chính, nói thẳng với Đoan Mộc Lôi: “Đoan Mộc tiên sinh, tôi có một nghi vấn, không biết ngài có thể giải thích nghi hoặc của tôi không?”  

“Dương tiên sinh cứ nói.” Đoan Mộc Lôi cười nói.  

“Không biết gia tộc Đoan Mộc thành Dương ở Hoa Hạ có phải chi nhánh của gia tộc Đoan Mộc nước Nam các người hay không?” Dương Bách Xuyên nói xong nhìn chằm chằm ánh mắt của ông ta.  

Ánh mắt của Đoan Mộc Lôi biến đổi, nhìn Dương Bách Xuyên, trầm giọng nói: “Vì sao Dương tiên sinh lại hỏi vậy?” Đoan Mộc Lôi cũng nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, không biết ý của anh là gì. Gia tộc Đoan Mộc thành Dương ở Hoa Hạ cũng không phải là chi nhánh của gia tộc Đoan Mộc ở nước Nam, ngược lại là gia tộc Đoan Mộc dòng chính, ở trong mắt người ngoài nó lại là chi nhánh.  

Đại gia chủ của gia tộc Đoan Mộc hiện tại là người Hoa Hạ, chẳng qua gia tộc Đoan Mộc chuyển dời cơ nghiệp sang nước Nam.  

“A ~ thì ra là vậy. Tôi có một vị trưởng bối đi lạc mười tám năm trước, có người nhìn thấy lần cuối bà ấy xuất hiện ở gia tộc Đoan Mộc thành Dương, sau đó biến mất theo gia tộc Đoan Mộc. Không biết Đoan Mộc tiên sinh có biết tình hình của gia tộc Đoan Mộc thành Dương ở Hoa Hạ hay không, tôi cũng chỉ vì muốn tìm kiếm trưởng bối của tôi, mong tiên sinh bỏ qua cho.” Dương Bách Xuyên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi