SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Không ngờ hôm nay lại bị lão ma đầu kia chui chỗ trống, lợi dụng lúc ông ấy bị thương làm ngư ông đắc lợi.  

Mặc dù cuối cùng Đoan Mộc Hành Thiên và Dương Bách Xuyên đều chém giết đám Thần Đồ lão quỷ nhưng cả hai đều không dễ dàng gì, bị thương là điều khó tránh khỏi.  

Hơn nữa chiến tích này đặt trong giới cổ võ cũng rất sáng chói.  

Nhất là Dương Bách Xuyên, sau một trận chiến, anh từ từ quen với việc quyết chiến với các cao thủ, đồng thời cũng thuần thục vận dụng Chân Hỏa và linh thức, đúng là mọi thứ đều thuận lợi.  

Tình huống hiện tại cũng giống như khi chơi game, mỗi lần bước vào phó bản đều phải giế t chết bốn con quái lớn, cuối cùng đến giây phút sống còn lại đụng phải boss bự đầy máu.  

So với đối phương, hiện tại Đoan Mộc Hành Thiên và Dương Bách Xuyên mới chỉ hồi được nửa thanh máu, chống lại boss bự đầy máu, bọn họ chỉ còn nước chạy trốn.  

Tất nhiên Dương Bách Xuyên bị Đoan Mộc Hành Thiên kéo chạy, chứ dựa theo tính cách của anh, có lẽ anh đã quay lại đối đầu với Liên Thành Hải Bằng rồi.  

Tuy nhiên cũng không thể phụ lòng tốt của Đoan Mộc Hành Thiên được.  

Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao Đoan Mộc Hành Thiên lại tốt với chính mình như vậy.  

Từ cách nói chuyện của ông ấy, Đoan Mộc Hành Thiên cho Dương Bách Xuyên một cảm giác rất thân thiết, điều này khiến anh khó hiểu vô cùng.  

Mọi người chạy như điên một đoạn, sau đó lao vào trong rừng.  

Miền nam có rừng mưa nhiệt đới, cây cối trong rừng tươi tốt vô cùng.  

Đoan Mộc Hành Thiên kéo tay Dương Bách Xuyên chạy trước tiên, được một lúc thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết truyền tới từ sau lưng.  

Dương Bách Xuyên quay đầu lại theo bản năng, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.  

Chỉ thấy sắc mặt con em nhà Đoan Mộc xanh đen, ngã xuống đất co giật, chưa đầy một lát đã mất đi sức sống.  

Chỉ trong vẻn vẹn ba đến năm nhịp thở, bảy tám đệ tử còn lại của nhà Đoan Mộc, ngoại trừ Đoan Mộc Lôi và một cổ võ giả Ám Kình tầng chín khác, tất cả đều ngã xuống đất.  

Giờ phút này, Đoan Mộc Hành Thiên cũng dừng bước, không chạy nữa.  

Ông ấy nhìn về phía trước, lại nhìn về phía đệ tử gia tộc đã chết sau lưng, thở dài: "Cuối cùng vẫn không thoát được."  

Dứt lời, ông ấy lập tức đưa mắt nhìn về phía một cây đại thụ cách đó hơn mười mét.  

Trong lúc đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy có một loại bọ cánh cứng màu đỏ chui ra từ trong thất khiếu (gồm hai mắt, hai mũi, hai tai và miệng) của đám đệ tử nhà Đoan Mộc đã chết.  

"Sâu độc?" Anh lập tức kêu lên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi