SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Âm thanh này vừa nặng nề vừa ngột ngạt, lại vô cùng xa xăm.  

Ngay sau đó, bên tai Dương Bách Xuyên truyền đến tiếng kêu oa oa từ trên bầu trời như đang đáp lại lời của Liên Thành Hải Bằng.  

Một giây sau, anh cảm thấy trên đỉnh đầu mình tối sầm lại.  

Dương Bách Xuyên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã nhìn thấy một con Hắc Điêu khổng lồ với đôi cánh dài ba mét từ trên trời bay xuống.  

Sau khi nhìn thấy con Hắc Điêu này, sắc mặt của Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng trở nên nặng nề.  

Hắc Điêu này cho anh cảm giác rất giống với Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ, nhưng khí tức của nó lại khác hẳn, rất tà khí.  

Linh thú?  

Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên.   

Hắc Điêu và Mãng Xà hai đầu đều là linh thú, cảm giác từ khí tức có vẻ bọn chúng mạnh hơn chồn nhỏ, mấu chốt là chúng mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác rất tà ác.  

Đặc biệt là tiếng kêu của Hắc Điêu khiến tinh thần Dương Bách Xuyên hoảng hốt một trận.  

Lúc này, chỉ nghe thấy Đoan Mộc Hành Thiên hoảng sợ nói: “Đó... Đó là Thi Điêu và Mãng Thú, Liên Thành Hải Bằng, ông đúng là đồ đáng chết.”  

Dứt lời, Đoan Mộc Hành Thiên vội nói: “Chúng ta đi mau! Lão tặc Liên Thành kia dùng máu tươi và thịt người nuôi ác thú, toàn thân cực độc, đến cả cao thủ Ám Kình cấp chín cũng không dám động vào bọn chúng.”  

Lần này Đoan Mộc Hành Thiên còn căng thẳng hơn lúc trước.  

“Khặc khặc, rời đi làm gì, đều lưu lại với lão phu hết đi.”  

Liên Thành Hài Bằng vung tay lên, Mãng Xà hai đầu và đám sâu độc nhào tới, Hắc Điêu chao liệng trên bầu trời trên đầu cũng hét lên một tiếng thật dài rồi bay thẳng xuống.  

Là một người tu luyện, Dương Bách Xuyên rất nhạy cảm với nguy cơ, từ lúc Liên Thành Hải Bằng triệu hồi Mãng Xà hai đầu và Hắc Điêu, anh cảm thấy khó chịu, sâu độc lại trở thành thứ khiến anh ít lo lắng nhất.  

Anh cùng ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên chạy như điên, tất nhiên là do hiện tại Đoan Mộc Hành Thiên bị thương rất nặng, nếu không anh đã đấu một trận rồi, nghĩ lại vẫn nên đưa Đoan Mộc Hành Thiên tránh khỏi nguy hiểm trước thì tốt hơn.  

Bên kia Đoan Mộc Lôi đã chết, chỉ còn lại có một mình Đoan Mộc Văn. Nhìn thấy Mãng Xà hai đầu và Hắc Điêu đánh về phía mình, Dương Bách Xuyên biết không chạy được xa liền hét về phía Đoan Mộc Văn: “Nhờ ông chăm sóc ông ngoại cháu, cháu đi giải quyết bọn chúng.”  

Đoan Mộc Hành Thiên đang chạy trốn nghe thấy Dương Bách Xuyên gọi mình một tiếng ông ngoại thì run lên, nước mắt  chảy dài, đột nhiên dừng lại không chạy nữa, cười phá lên.  

“Hahaha… Tốt tốt tốt, mười tám năm trước Đoan Mộc Hành Thiên ông không thể bảo vệ được mẹ cháu, đánh mất đứa con gái yêu quý nhất của mình. Mười tám năm sau, ông trời lại ban cho ông một đứa cháu ngoại. Nếu hôm nay đến cả cháu trai của mình cũng không thể bảo vệ được thì ông có chết cũng không nhắm mắt.”  

Dứt lời, Đoan Mộc Hành Thiên vươn tay điểm huyệt trên người mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi