SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh không biết tình hình cụ thể của hai con thi thú kia, chẳng qua anh tin chúng có điểm yếu, chắc chắn sẽ có cách xử lý.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên rất nhớ Sư phụ Chân Thiên Tà, nếu sư phụ có thể tỉnh lại, chắc chắn ông sẽ có cách.  

Nghĩ tới sư phụ đang ngủ say, Dương Bách Xuyên lại nhớ tới bình Càn Khôn.  

Sau đó, đột nhiên mắt anh sáng lên, thầm mắng: Sao mình lại quên mất hóa thạch nhỉ?  

Vừa nói anh vừa nhanh chóng cởi bỏ chiếc ba lô sau lưng, lúc trước đi theo Đoan Mộc Lôi chọn hóa thạch, bình Càn Khôn nóng lên chứng tỏ hóa thạch có tác dụng với nó.  Nếu bình Càn Khôn thăng cấp, nói không chừng có thể trợ giúp cho sư phụ, làm ông tỉnh lại.  

Lúc đó ở trong sảnh bảo hiểm, Dương Bách Xuyên sợ xảy ra biến cố nên không dám tự mình ra tay, chỉ để Độc Cô Vô Tình cất vào hành lý, lúc rời đi còn mang trên lưng hai viên hóa thạch, trong đó có một viên phản ứng với bình Càn Khôn.  

Lúc này Dương Bách xuyên lấy hóa thạch ra khỏi bao lô cầm trên tay.  

Ngay lập tức, toàn bộ cánh tay của anh bắt đầu nóng lên, bình Càn Khôn cũng chuyển động.  

Sau đó, anh cảm thấy một luồng khí từ hóa thạch đi vào bình Càn Khôn dọc theo cánh tay, hoặc là có thể nói được bình Càn Khôn hấp thụ.  

Năng lượng này khác với linh lực của linh thạch bị bình Càn Không hấp thụ lần trước, dường như ẩn chứa một sinh khí mạnh mẽ trong đó.   

Dương Bách Xuyên ngồi trong một góc hẻo lánh, không có động tĩnh gì, yên lặng chờ bình Càn Khôn hấp thụ năng lượng trong hóa thạch.  

Cũng vào lúc này, giọng điệu đầy kiêu ngạo của Liên Thành Hải Bằng vang lên bên ngoài động: “Lão già Đoan Mộc, thằng nhóc Dương Bách Xuyên bước ra chịu chết đi, đừng tưởng rằng trốn ở trong hang động là ông đây không tìm thấy các người!”  

Ông ta vừa dứt lời, cửa hang vang lên những tiếng rít gào, hẳn là Liên Thành Hải Bằng đã sai Mãng Xà hai đầu công kích.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đang tập trung để bình Càn Khôn hấp thụ sức mạnh của hóa thạch, mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng anh không còn cách nào khác.  

Không đầy một lúc sau, anh nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ Đoan Mộc Văn đang chiến đấu với Mãng Xà hai đầu.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thấy ông ngoại mình Đoan Mộc Hành Thiên đã đứng dậy xông ra cửa hang, lúc này anh chỉ sốt ruột hi vọng bình Càn Khôn sẽ hấp thụ năng lượng nhanh hơn một chút.  

Hết lần này đến lần khác càng sốt ruột lại càng chậm, không giống lần trước hấp thu linh thạch chỉ cần thở mấy hơi là xong.  

Nhìn từ điểm này, năng lượng trong hóa thạch dường như cao cấp hơn năng lượng của linh thạch.  

Đang hồi hộp chờ đợi, khoảng một phút sau, Dương Bách Xuyên đã bị sốc khi cảm nhận được những thay đổi bên trong chiếc bình Càn Khôn.  

Giọng nói đã mất từ ​​lâu của sư phụ Vân Thiên Tà lập tức vang lên: “Đồ đệ ngoan của ta lần này không tệ, vậy mà lại tìm thấy một quả trứng Địa Long dị thú Hồng Hoang để bổ sung sức mạnh linh hồn cho vi sư!"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi