SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Anh hỏi: “Sư phụ, không phải người đang nhắc đến tảng đá xanh này chứ?”   

“Nếu không thì con nghĩ là cái gì? Thằng nhóc thúi, con nhớ rõ, vi sư không thể đoán được huyền bí bên trong bình Càn Khôn, nếu không phải nhờ có quả trứng Địa Long thời Hồng Hoàng con tìm thấy, năng lượng bên trong đủ khiến bình Càn Khôn thăng cấp thì tảng đá này đã không xuất hiện rồi.  

Vi sư ước tính rằng mỗi lần nâng cấp bình Càn Khôn sẽ mang lại cho con cơ duyên rất lớn, nơi này chính là một kho báu, chúng ta qua đó xem thử. Trên phiến đá xanh có ba giọt nước nổi lên, nếu ta đoán không lầm thì đó hẳn là thứ quý giá nhất trên đời, nước Sinh Mệnh, giúp tái tạo xương thịt, cây khô sống lại, có công dụng khởi tử hồi sinh.  

Nói không ngoa nếu đây thật sự là nước Sinh Mệnh, cho dù vết thương của con sau này có nghiêm trọng như thế nào thì nó cũng có thể chữa khỏi ngay lập tức, đây là thuốc trường sinh đấy!” Vân Thiên Tà cảm thán.  

Nghe sư phụ nói xong, ánh mắt của Dương Bách Xuyên đã biến thành mắt thỏ, nước miếng chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm ba giọt nước ánh lên màu xanh mờ nhạt trên phiến đá.  

Tuy anh đang ở trạng thái linh thức, nhưng trạng thái linh hồn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sức sống mãnh liệt tỏa ra từ ba giọt nước Sinh Mệnh.  

Cùng màu với sắc xanh của tảng đá, không nhìn kỹ thì không thể hiểu được nó kỳ diệu thế nào.  

Toàn bộ khối đá xanh chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, trồi lên mặt nước hình lõm, hơi nông, bên trong là ba giọt nước Sinh Mệnh.  

Dương Bách Xuyên lau miệng, hỏi: “Sư phụ, nước Sinh Mệnh hình thành thế nào? Người đã từng nhìn thấy trong giới tu chân chưa?”  

“Ta đã thấy qua rồi, năm đó thương hội cuối cùng ở giới tu chân từng xuất hiện một giọt, cũng là hình dạng này. Nghe đâu nước Sinh Mệnh được nguồn gốc của sự sống thai nghén ra, số lượng vô cùng thưa thớt. Nó có tác dụng với cả tu chân giả lẫn người thường, chỉ cần linh hồn không chịu tổn thương hay bị hủy diệt, nước Sinh Mệnh sẽ chữa lành bất cứ vết thương nào.   

Không phải bên ngoài có một người bị gãy mất cánh tay à? Một nửa cánh tay của ông  ấy còn nằm trong dạ dày của Mãng Xà hai đầu, con có thể thử nghiệm xem, nếu có thể nối cánh tay bị gãy của người đàn ông đó thì chứng tỏ đây là nước Sinh Mệnh.”  

Dương Bách Xuyên biết sư phụ đang nói tới Đoan Mộc Văn, anh cũng không ngạc nhiên lắm khi sư phụ biết cánh tay của Đoan Mộc Văn đang nằm trong bụng của Mãng Xà hai đầu,  

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên rút linh thức khỏi không gian bình Càn Khôn, mở mắt đi về phía ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên và Đoan Mộc Văn.  

“Cậu chủ nhỏ!” Đoan Mộc Văn kinh ngạc nhìn Dương Bách Xuyên.  

“Chú Văn, chú sao rồi?” Dương Bách Xuyên nhìn thấy vết thương trên cánh tay phải bị gãy của Đoan Mộc có màu sẫm lập tức biết là có độc, nhìn dáng vẻ của ông ấy thì hẳn là đã bị trúng độc.   

Đoan Mộc Văn rất vui khi Dương Bách Xuyên gọi ông ấy là chú Văn, sắc mặt tái nhợt trở nên hồng hào như say rượu, vội nói: “Cảm ơn cậu chủ đã quan tâm, tôi còn có thể chịu được.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện vừa đỡ ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên đang bất tỉnh dậy, anh đặt một tay lên lưng ông ấy để kiểm tra tình trạng thương thế, bình tĩnh nói với Đoan Mộc Văn: “Chú Văn, chú mở bụng Mãng Xà xem thử, cánh tay bị gãy của chú chắc còn đang nằm trong bụng nó, cháu biết cách có thể nối lại cánh tay bị gãy cho chú.”  

Nghe xong, cả người Đoan Mộc Văn run lên, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi cánh tay bị đứt lìa bị Mãng Xà hai đầu nuốt chửng thì không thể nối lại được rồi.  

Nhưng nhìn thấy sức mạnh của Dương Bách Xuyên, nghe anh nói có thể giúp ông ấy nối được cánh tay bị gãy khiến trong lòng Đoan Mộc Văn ôm một tia hy vọng. Ông ấy cảm ơn anh, đi đến chỗ con Mãng Xà đã bị Dương Bách Xuyên đánh thành nhiều đoạn để tìm cánh tay bị gãy… 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi