SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù đường núi khó đi, nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện ra những con đường nhỏ mà Chu Giáp dẫn họ đi đều được con người thường xuyên bảo trì, trông như cỏ dại um tùm nhưng thật ra cất giấu huyền cơ, dưới chân đều có đường.  

Thế rồi dưới ánh trăng, mọi người có thể nhìn rõ trước mặt là một sơn cốc, lối ra vào chỉ rộng ba mét, song hai bên là ngọn núi cao mấy trăm trượng. (1 trượng = 3,3333 mét)  

Sau khi vào sơn cốc, ánh trăng càng lúc càng mờ. Sau khi đi được mấy trăm mét, sơn cốc càng lúc càng hẹp, mới đầu rộng hơn ba mét dần chỉ còn chưa đầy hai mét.  

Hơn nữa, địa hình hẹp đến nỗi ánh trăng không thấy đâu, hoàn toàn bị vách núi che khuất.  

Theo Chu Giáp nói thì ban ngày nơi đây cũng đen như mực.  

Đi tiếp thì con đường chỉ rộng gần một mét, thậm chí có nhiều chỗ phải nghiêng người lách qua.  

May mà con đường này đã được Thần Long Đàm tận tâm dọn dẹp, nếu không dưới đất mà có tảng đá hay cái hố gì đó, một người té ngã sẽ đè lên những người khác.  

Bước chân không hề chậm lại, mọi người luồn lách đi thêm khoảng một tiếng thì Chu Giáp đột nhiên cất lời: "Tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi."  

Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy toàn thân thả lỏng. Cuối cùng cũng ra khỏi khe núi chật hẹp. Trước tầm mắt là một khe núi, thiên nhiên tạo nên một sơn cốc được hình thành do sự chuyển động của lớp vỏ trái đất.  

Nơi này rất bí mật, hèn chi Thần Long Đàm lựa chọn xây trụ sở chính ở đây.  

Đúng là chốn bồng lai tiên cảnh!  

Mọi người đang đứng trên một gò núi nhỏ. Phóng tầm mắt ra xa vài trăm mét sẽ nhìn thấy ánh đèn sáng trưng. Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, không ngờ trong núi sâu lại có đèn điện.  

Hình như dưới chân núi là thôn làng có hơn trăm hộ. Nương theo ánh đèn trong làng có thể thấy nơi đây núi bọc bốn bề, là một sơn cốc khác, là chốn bồng lai tiên cảnh.  

Chu Giáp giải thích rằng nơi này sử dụng năng lượng điện mặt trời, cũng có hệ thống công nghệ cao. Thần Long Đàm còn có một vệ sinh riêng để liên lạc với bên ngoài.  

Ông còn nói chốn bồng lai tiên cảnh này là đàm chủ đại nhân thần bí tìm thấy.  

Dương Bách Xuyên gật đầu. Mấy người đi theo Chu Giáp xuống dốc núi đến thôn làng.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ linh khí ở đây rất nồng đậm, nồng đậm gấp chục lần bên ngoài, gần như có thể so với linh khí trong Tụ Linh Trận mà anh bố trí ở biệt thự.  

Anh thầm cảm thán: "Quả nhiên Thần Long Đàm không đơn giản."  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên bỗng giật mình ngẩng đầu nhìn về phía một đỉnh núi trong thôn.  

Anh vừa mới cảm nhận được một luồng sức mạnh tựa linh thức đang quan sát mọi người.  

Những người khác không nhận ra, chỉ có Lục Tuyết Hi cảm nhận được. Cô ta cũng nhìn đỉnh núi trong thôn giống như Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên loáng thoáng trông thấy một bóng người màu trắng thoáng xuất hiện trên đỉnh núi kia rồi biến mất.  

Anh bèn hỏi Chu Giáp: "Chu tiên sinh, ngọn núi trong thôn là nơi nào?"  

Ánh mắt Chu Giáp lộ rõ vẻ tôn kính và sùng bái, thậm chí nóng rực như lửa: "Đó là nơi đàm chủ đại nhân của chúng tôi thanh tu, Thần Long Đàm nằm ở dưới chân ngọn núi đó."  

Dương Bách Xuyên biết vị đàm chủ mà Chu Giáp nhắc tới không phải Ngô Nam mà là người cầm lái chân chính của Thần Long Đàm - một nhân vật thần bí chưa từng lộ mặt, thậm chí không ai biết người này là nam hay nữ.  

Chu Giáp nói rằng ngay cả bọn họ một năm cũng chỉ gặp vị đàm chủ đại nhân này vài lần, cho dù gặp được cũng chỉ thấy người này bọc kín mình từ đầu đến chân trong bộ đồ trắng, quanh năm suốt tháng bế quan thanh tu trên đỉnh núi Thần Long Đàm.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi