SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ông ta thật sự sợ bị Dương Bách Xuyên chém giết.  

Đùa à, người ta là quái thai thần thoại Tiên Thiên hư hư thực thực đấy, dù có cho Tư Đồ Nhất Tu mười lá gan, ông ta cũng không dám khiêu khích anh nữa.  

Đối mặt với lời lẽ ngang ngược, thậm chí là uy hiếp của Dương Bách Xuyên, một kẻ ngông cuồng tự đại như Tư Đồ Nhất Tu cũng phải dời mắt cúi đầu.  

Đây là thế giới của võ cổ giả.  

Là thế giới mà kẻ mạnh là vua.  

Chỉ cần có thực lực thì chính là ông lớn, chỉ cần có thực lực thì có thể coi thường tất cả.  

Thực lực dần mạnh lên, tâm lý của Dương Bách Xuyên cũng bất tri bất giác có sự thay đổi mà chính anh cũng không nhận ra.  

Bầu không khí hơi kỳ dị.  

Sau một hồi yên tĩnh, ba người Ngô Nam, Vương Thái Sinh, Tôn Tư Quần đưa mắt nhìn nhau, sau đó bước đến, mỉm cười nói: "Dương tiên sinh mau ngồi đi. Cậu đừng tức giận, lão Tư Đồ cũng chỉ nóng tính thôi. Đừng giận đừng giận!"  

Ngô Nam vừa nói vừa liên tục nháy mắt với Vương Thái Sinh. Ông ấy đã nhìn ra Dương Bách Xuyên rất có thiện cảm với Vương Thái Sinh bởi vì quan hệ với Vương Huyền Cơ và nhà họ Vương.  

Một mặt ông ấy còn muốn nhờ Dương Bách Xuyên luyện đan giúp. Mặt khác, thực lực mà Dương Bách Xuyên thể hiện ra đã chứng minh anh nên nhận được sự tôn trọng cao nhất ở Thần Long Đàm.  

Vả lại, ai dám đắc tội cao thủ thần thoại Tiên Thiên chứ?  

Giữ quan hệ tốt mới là quyết định đúng đắn.  

Trên danh nghĩa Dương Bách Xuyên là thành viên của Thần Long Đàm, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Lần trước bọn họ nể mặt nhà họ Vương nên mới thu nhận Dương Bách Xuyên trở thành một thành viên của Thần Long Đàm. Lần này xem ra muốn đưa Dương Bách Xuyên vào đội ngũ nòng cốt của Thần Long Đàm thì phải bỏ vốn mới được.  

Ngô Nam thầm tính toán trong lòng.  

Ngay cả Vương Thái Sinh cũng chấn động bởi thực lực của Dương Bách Xuyên. Phó đàm chủ Ngô Nam nháy mắt ra hiệu, sao ông ấy lại ông hiểu cơ chứ. Quả thật có đôi khi những cây cao bóng cả như bọn họ còn không khéo đưa đẩy bằng Ngô Nam.  

Có điều hôm nay thực lực của Dương Bách Xuyên đã nhận được sự công nhận của Vương Thái Sinh. Bây giờ ông ấy chỉ muốn xác nhận xem Dương Bách Xuyên có phải Tiên Thiên hay không. Nếu anh đúng là Tiên Thiên thì chính là chuyện tốt đối với Thần Long Đàm, ông ấy có thể làm người hòa giải.  

Dù sao đám già bọn họ đều vì Trung Quốc.  

Vương Thái Sinh cười ha hả nói với Dương Bách Xuyên: "Bạn Nhỏ Bách Xuyên đừng giận, tính tình lão quỷ Tư Đồ là thế đó, mặc kệ lão ta. Thật ra lòng dạ lão ta không xấu, chỉ hơi nhỏ nhen thôi."  

Nói rồi ông ấy nhìn Tư Đồ Nhất Tu nằm sõng soài dưới đất: "Có phải không lão quỷ Tư Đồ?"  

Ý là "lão già kia, tôi tìm bậc thang cho ông xuống nước rồi đấy, có nhận hay không thì tùy ông."  

Tư Đồ Nhất Tu hiểu ý của Vương Thái Sinh. Nếu là lúc bình thường, Vương Thái Sinh nói lời có gai, châm chọc đá xéo ông ta như vậy, thì ông ta nhất định sẽ nổi giận với đối phương.  

Nhưng tình hình hiện tại đã khác trước, chẳng những ông ta không thể mắng Vương Thái Sinh, mà còn phải cảm ơn đối phương đã hòa giải giúp mình.  

Tư Đồ Nhất Tu nín nhịn khiến sắc mặt đỏ bừng, chắp hai tay nói với Dương Bách Xuyên: "Dương... tiên sinh, Tư Đồ đã đắc tội, mong tiên sinh đừng so đo." Ông ta vừa nói vừa khom người vái.  

Lần này đến lượt Dương Bách Xuyên kinh ngạc. Anh thầm nghĩ trong lòng: "Mấy lão già này không đơn giản, đều biết co biết duỗi. Chỉ nhìn vào điểm này thôi, một lão già tám chín chục tuổi xin lỗi một tên nhãi như mình cũng chẳng phải chuyện dễ." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi