SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên giật mình sửng sốt, lão già thật sự không bị thương nặng gì, còn có thể ra tay, vừa định nhờ đến sự trợ giúp của sư phụ từ tận đáy lòng, một giọng nói khàn khàn vang lên.  

“Có phải đã đến lúc Nguyên Thần Tử nên dừng lại rồi không?”  

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Nguyên Thần Tử cứng đờ.  

Mà Dương Bách Xuyên lại cười.

Giọng nói già cỗi này khàn khàn rất khó nghe, nhưng cũng chính nhờ đặc điểm sẵn có vậy, rất nhiều người đều ghi nhớ được.  

Dương Bách Xuyên nghe tiếng thôi đã biết là mỹ nhân ngư Hạ Lộ. Quả nhiên, khi ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết tự khi nào, người kia đã xuất hiện nơi giữa sân, chậm rãi đi tới. Bà ấy vẫn bọc thân mình cẩn thận, kín kẽ bằng một cái áo bào trắng, đến giọng cũng là biến âm.  

Rồi Nguyên Thần Tử, nghe vậy cũng không thấy xa lạ gì. Đàm chủ thần bí của Thần Long Đàm. Mấy chục năm nay họ cũng từng giao thiệp nhiều lần, kia là cường giả Tiên Thiên tầng hai, là tầng sức mạnh ông ta hoàn toàn không dám động vào.  

Nếu hôm nay các sư huynh khác của Thanh Thành đến, Nguyên Thần Tử sẽ dám thể hiện gì đó với đàm chủ Thần Long Đàm. Tuy nhiên, hôm nay chỉ có mình ông ta, đối mặt với một cường giả Tiên Thiên tầng hai, ông ta chỉ có thể ngừng lại.  

Một tầng trong cấp Tiên Thiên chẳng khác gì cả thế giới, điều này Nguyên Thần Tử hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.  

Tuy nhiên, bị đàm chủ Thần Long Đàm hù dọa chỉ bằng một tiếng nói, ông ta cảm thấy có phần bẽ mặt rồi. Nhìn người kia bọc một bộ áo trắng đi đến, ngoài miệng ông ta cứng rắn bảo: "Đàm chủ đại nhân, ý bà là sao?"  

Hạ Lộ mở miệng trả lời với giọng hơi khàn: "Không có gì hết, tôi chỉ muốn nói ông hay một tiếng, rằng Dương Bách Xuyên là thành viên Thần Long Đàm bọn tôi."  

Bà ấy vừa nói những lời này, khóe miệng Nguyên Thần Tử lập tức kéo căng ra, không kìm được mà lòng muốn chửi mẹ kiếp.  

Nhưng ông ta thật sự không dám.  

Sau một hồi im lặng, Nguyên Thần Tử nói tiếp: "Coi như cậu ta là người của Thần Long Đàm đi, thì cũng phải phân rõ phải trái chứ? Dương Bách Xuyên giết người của nhà họ Diệp. Đó là gia tộc phụ thuộc còn sót lại của Thanh Thành chúng tôi, dù gì chúng tôi cũng phải đòi được một câu trả lời thích đáng chứ?"  

"Chỉ là một kẻ đại diện một gia tộc thôi, muốn giết thì giết. Chính nhà họ Diệp đã khiêu khích Dương Bách Xuyên trước. Với tôi thấy Thanh Thành các ông tìm một người khác là được thôi mà. Những thế gia trong giới võ cổ Trung Quốc vẫn còn nhiều, không phải sao?" Hạ Lộ từ tốn nói với âm thanh khàn khàn.  

Nguyên Thần Tử nghe thì thấy quá bịp bợm, cuối cùng không kìm được mà giận dữ hét: "Đàm chủ Hạ, lẽ nào bà tưởng Thanh Thành chúng tôi dễ ăn hiếp à?"  

"Tôi không hề nói như thế, tôi chỉ thấy Nguyên Thân Tử ông đấy, đường đường là một tôn sư Tiên Thiên, mà lại đi đánh với một người không phải Tiên Thiên. Dựa theo quy tắc của giới võ cổ, hôm nay tôi có giết ông thì Thanh Thành cũng phải chịu!" Hạ Lộ thể hiện sự cứng rắn trong câu nói cuối cùng.  

"Bà!" Khuôn mặt Nguyên Thần Tử đỏ bừng, hệt như sắp nổ tung vậy, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn được. Ông ta nhớ với thủ đoạn của vị đàm chủ Thần Long Đàm thần bí này, thì dù là ở trong mấy chục năm quá khứ, bình thường các tông môn võ cổ lớn đối mặt với bà ta dường như cũng không thắng thế được. Tin đồn nói bà ta có một món thần binh, dù là đối đầu với cường giả Tiên Thiên tầng ba cũng không nao núng.  

Vậy nên Nguyên Thần Tử chỉ có thể nhịn xuống.  

Mà Dương Bách Xuyên cũng đã thấy được một bộ mặt khác của Hạ Lộ, một mặt bá đạo, phách lối mười phần, hoặc phải nói là mặt thể hiện chính bản chất của bà ấy.  

Bất kể là giới võ cổ hay giới tu chân, Dương Bách Xuyên biết thực lực càng cường đại thì càng đơn giản, dứt khoát. Lời quả đấm lớn nói ra vẫn là đạo lý.  

Không phục thì đánh đến khi ngươi chịu phục thôi.  

Thái độ của Hạ Lộ lúc này chính là như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi