SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt của Dương Bách Xuyên, Võ Kiếm phun máu giống như phun ra một ngụm tinh huyết, loại này không khác gì lúc anh Luyện Khí tụ đan.  

Một ngụm tinh huyết của Võ Kiếm phun lên bộ đao Cốt Khô trong tay anh ta.  

Linh thức của Dương Bách Xuyên phát hiện Võ Kiếm nhìn qua bị thương hộc máu, nhưng thực tế là hiến tế tinh huyết cho Ma Đao.  

Thấy được điều này, linh thức của Dương Bách Xuyên mới phát hiện đao Cốt Khô của Võ Kiếm không bình thường giống như bản thân anh ta.  

Đao Cốt Khô của Võ Kiếm là kinh khí hạ phẩm. Khi ngụm tinh huyết này phun vào, Ma Đao bộc phát ra một loại sát khí vô hình, đây là đặc điểm chỉ có ở linh khí. Sát khí một đao mang theo mười phần sức mạnh, đột ngột lao ra từ đao Cốt Khô.  

Nếu cái này đối phó với Độc Cô Hối, Độc Cô Hối sẽ bị thiệt lớn.  

Dương Bách Xuyên thở dài trong lòng: “Võ Kiếm thiên tư thông minh, vậy mà lại hiểu được mượn dùng sức mạnh của linh khí. Xem tư thế phun tinh huyết của thằng nhóc này, chắc chắn biết một ít công pháp tu chân, truyền thừa của cậu ta cũng không tầm thường.”  

Nhưng đúng lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của sư phụ Vân Thiên Tà: “Nhóc con cầm đao này rất thú vị, thể chất đặc thù. Không ngờ lại là thể chất vượt qua ngũ hành, linh căn thuộc tính phong. Nhóc thối, nhớ thu vào tông môn, thành tựu tương lai của nhóc đó sẽ không hề thua kém Độc Cô Hối.”  

“Khụ khụ, sư phụ nói vậy con yên tâm rồi, lúc trước con nhìn qua thể chất của cậu ta, trong cơ thể có một loại lực lượng không thuộc về ngũ hành. Không nghĩ đến lại là thể chất linh căn thuộc tính phong. Ở trong giới tu chân, loại thiên phú linh căn này có nhiều hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ.  

“Vô nghĩa. Cho dù là một thiên phú linh căn cũng rất hiếm, chưa nói đến còn là thiên phú linh căn vượt qua ngũ hành. Đừng nhiều lời, con còn không ra tay, đại đồ đệ của con sẽ gặp nguy hiểm.” Vân Thiên Tà nói.  

“Mải nói chuyện với người suýt chút nữa hỏng việc.” Dương Bách Xuyên nói thầm một câu, dùng tay bẻ xuống khối đá trên ghế đá, ném thẳng về phía đao Cốt Khô của Võ Kiếm.  

“Keng.”  

Ngay lập tức đao Cốt Khô của Võ Kiếm bị một loại lực lượng to lớn va chạm trực tiếp, rời khỏi tay, rơi xuống đất.  

Vốn dĩ anh ta sắp đâm một đao vào tim của Độc Cô Hối, mắt thấy mũi đao đã dừng ở làn da của Độc Cô Hối, nhưng không nghĩ đến lại bị một loại lực lượng mạnh mẽ đánh trúng, làm cho da đầu của anh ta tê dại.  

Đao Cốt Khô chưa từng rời khỏi tay anh ta, giờ lại rơi xuống đất.  

Quay đầu thì thấy được mảnh đá vụn, sau khi đánh trúng mũi đao của anh ta thì hóa thành tro tàn.  

Đây là loại lực lượng gì?  

Trong lòng Võ Kiếm sông cuộn biển gầm, nhìn về phía đài cao, nghĩ đến mấy nhân vật Đại Tiên Thiên. Vừa quay đầu thì thấy được một bóng người bay xuống.  

Trong lòng càng thêm tủi hổ hơn Võ Kiếm chính là Độc Cô Hối.  

Nhớ lại lúc trước bản thân đắc ý nhìn kiếm đâm thủng qua thân đao của Võ Kiếm, đâm vào thân thể của Võ Kiếm, dưới sự cường đại của kiếm khí, làm cho Võ Kiếm phun máu lên thân đao. Điều này làm cho Độc Cô Hối càng thêm kiêu ngạo, còn tưởng rằng Võ Kiếm mạnh cỡ nào, còn không phải bị Độc Cô Hối làm hộc máu?  

Nhưng suy nghĩ này của anh ấy vừa hiện lên, tiếp theo cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.  

Bởi vì sau khi thấy Võ Kiếm phun một ngụm máu ra, thanh đao Cốt Khô trong tay anh ta truyền đến một loại sát khí dày đặc lạnh băng, ngay lập tức bao phủ lấy anh ấy. Trong nháy mắt Độc Cô Hối cảm thấy thân thể mất khống chế, không thể động đậy.  

Độc Cô Hối biết đao của Võ Kiếm có điều cổ quái, nhưng lúc này đã muộn rồi, cảm giác chết chóc chưa bao giờ cách gần anh ấy như thế.  

Hoặc nói cách khác đây là lần đầu tiên Độc Cô Hối cảm nhận được hương vị cái chết.  

Cả người anh ấy bị giằng co, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu có trống rỗng.  

Nhưng đúng lúc này, Độc Cô Hối chỉ nghe được một tiếng keng, cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân đã biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó thấy được đao của Võ Kiếm rơi xuống mặt đất.  

Anh ấy nhẹ nhàng thở ra, thân thể không còn sức lực.  

Bên tai cũng vang lên một âm thanh quen thuộc: “Trận này Độc Cô Hối thua, Võ Kiếm thắng.”  

Vừa quay đầu lại thì thấy sư phụ Dương Bách Xuyên bay xuống từ trên đài cao.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi