SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vừa bước vào trong, đập vào mắt anh là một da thú vuông vức treo trên tường ngay tại gian nhà chính, phía trên còn khắc văn tự cổ xưa, nhìn qua giống hệt chữ giáp cốt.  

Tuy Dương Bách Xuyên đọc hiểu chữ giáp cốt nhưng không biết nhiều lắm, chẳng qua chữ viết của Hoa Hạ đều được truyền xuống và thay đổi từ đời này sang đời khác. Từ kiểu dáng những con chữ kia, anh đoán người viết là một thầy vu.  

Bên cạnh đó, trong căn phòng chỉ một ít đồ đá, nhìn qua cực kỳ đơn sơ, không có những thứ khác. Điều này khiến Dương Bách Xuyên hơi thất vọng, anh không cam lòng lục soát khắp nơi, tìm hết một vòng thật sự không phát hiện thứ gì đặc biệt.  

Đừng nói đến pháp khí, truyền thừa, đến cả một vật bình thường có thể sử dụng cũng không có, chỉ có một bộ bàn ghế đá mà thôi.  

Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực, lẽ ra bên ngoài có trận pháp trọng lực cường đại như vậy bảo vệ thì trong nhà tranh không thể không có thứ gì cả, hơn nữa nơi đây còn là đạo tràng của thầy vu. Thế mà trong phòng cực kỳ trống trải, quét mắt là nhìn hết căn phòng, hoàn toàn chẳng có đồ vật gì.  

Anh nghĩ đến khả năng có khi nào đồ nằm trong hai căn nhà tranh trái phải còn lại không?  

Nghĩ đến cũng rất có thể, có lẽ căn chính giữa chỉ để dùng để bàn bạc thảo luận, hai căn còn lại mới là nơi cất chứa tài sản của chủ nhân.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên xoay người chuẩn bị đi qua hai căn nhà tranh trái phải xem một chút.  

Anh phí hết sức chín trâu một hổ mới đến được nơi này, xông qua trận pháp trọng lực bảo vệ, cũng không thể trắng tay quay về chứ, trong lòng anh có chút không cam lòng.  

Dương Bách Xuyên xoay người bỏ đi, chẳng qua trong nháy mắt anh bước một bước ra ngoài cửa, khóe mắt liếc thấy tấm da thú khắc chữ treo trên tường thì ngay lập tức thu chân lại.  

Trong lòng anh bỗng nghĩ tới, hình như tấm da thú khắc chữ treo trên tường này có dấu vết của truyền thừa, nếu không đã không cần dùng chữ giáp cốt.  

Nếu đúng thật có gì đó, như vậy tấm da thú này có khả năng nhất.  

Dương Bách Xuyên xoay người, đứng trước tấm da thú, chỗ này không thể sử dụng linh thức để quan sát, hiện tại anh chỉ có thể dùng tay chạm vào xem xét.  

Thời gian từ từ trôi qua, lúc anh duỗi tay chạm vào tấm da thú cảm giác hơi se se lạnh, tuy nhiên cũng không có điểm nào đặc biệt. Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên bỗng thúc giục chân khí truyền đến tay, muốn xem thử tấm da này có phải là pháp khí gì không?  

Nếu như nó là pháp khí, dưới chân khí dao động sẽ xảy ra phản ứng.  

Trong khoảnh khắc chân khí thuận theo ngón tay truyền đến chữ trên da thú, Dương Bách Xuyên bỗng cảm giác được ngón tay mình chấn động, cả người anh đều run lên, lập tức nhìn thấy chữ giáp cốt trên đó tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.  

Ngay sau đó, mấy con chữ kia vặn vẹo giống như sống lại, bay ra khỏi tấm da thú, hóa thành một tia sáng, Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã vèo một cái chui thẳng vào mi tâm của anh.  

Một giây sau, cả người anh như bị sét đánh.  

Anh chỉ cảm thấy trong đầu không ngừng truyền đến từng cơn đau nhức, những ký tự giáp cốt kia đột nhiên tản ra trong đầu anh, lần lượt biến thành phù văn chi chít… 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi