SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dựa theo cuộc trò chuyện giữa Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ, thật ra dòng họ võ cổ giả của Trung Quốc với nước ngoài có cùng tổ tiên với nhau. Chẳng qua trong thời kỳ chiến loạn có một bộ phận đã lục tục rời khỏi Trung Quốc, hoặc là rất lâu về trước vốn dĩ đã có tông môn cổ xưa được lập ra ở nước ngoài rồi.  

Dần dà, hai bên chia thành hai phe, tranh đấu gay gắt. Sau khi Trung Quốc mới được thành lập, thế lực song phương đã xảy ra một trận chiến với quy mô lớn. Rất nhiều cổ võ giả đã chết và bị thương, khiến cho giới cổ võ bị ảnh hưởng nặng, sau đó người đứng đầu của hai bên phải đứng ra đàm phán giải hòa, ký kết hiệp nghị dừng chiến tranh song phương.  

Đương nhiên bên phía Trung Quốc vẫn chiếm ưu thế hơn, cho nên trên hiệp nghị có viết là cho phép võ cổ giả nước ngoài tới tham gia đại hội cổ võ và các cuộc thám hiểm ở một số địa phương của Trung Quốc, nhưng mà vẫn có một số hạn chế nhất định.  

Hiệp nghị này là do người đứng đầu của thế lực hai bên đã đặt ra. Điều đầu tiên là hai bên không được chém giết lẫn nhau trong đại hội cổ võ hoặc là các cuộc thám hiểm di tích cổ.  

Nhưng mà giới cổ võ nhiều người như vậy, có tuân thủ hết theo hiệp nghị hay không thì cũng khó mà nói được.  

Cho nên Địa Tâm lão tổ mới có thể lên mặt chụp mũ Bách Sơn như vậy, nhưng mà Bách Sơn lại chẳng hề để bụng.  

Khi còn đang nói chuyện hai người đã xông vào đánh nhau rồi.  

Từ điểm này, Dương Bách Xuyên cũng đã nhìn ra được, tài nguyên ở giới cổ võ cũng là một loại hàng hoá khan hiếm.  

Một võ cổ giả Tiên Thiên tầng một dám khiêu chiến một võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai, chính điều đó đã nói lên vấn đề, tài nguyên quá ít nên ai cũng có thể liều mạng.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ tò mò, không biết bên trong hộp gỗ trên tay Địa Tâm lão tổ có thứ gì nhỉ?  

Đạo trưởng Trường Linh vừa thấy hai người động thủ thì vội vàng hô to: "Hai vị có lời gì thì cứ từ từ nói, chớ nên động thủ!"  

Nguyên Thần Tử thì lại ôm cánh tay xem náo nhiệt không lên tiếng.  

Mà đạo trưởng Trường Linh ngoài miệng sốt ruột nhưng lại không hề đứng ra ngăn cản.  

Cảnh này rơi vào trong mắt Dương Bách Xuyên khiến anh phải mở mang kiến thức, đúng là một đám cáo già.  

Nhìn bộ dạng của hai người này, nếu mà có cơ hội thì chắc là đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử cũng sẽ ra tay.  

Lúc này ba người đứng cùng một hướng theo dõi trận chiến giữa Bách Sơn và Địa Tâm lão tổ. Nếu có thể, Dương Bách Xuyên sẽ ra tay giúp Bách Sơn, dù sao thì người ta cũng đã gọi mình một tiếng “sư tổ”.  

Bách Sơn và Địa Tâm lão tổ đánh nhau trong sân, hai người giơ nắm đấm vung thế chân, không hề khách khí chút nào, dường như đều muốn giết chết đối phương.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi