SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trường Linh ở bên trái hơi xa, Nguyên Thần Tử ở bên phải lại có tính uy hiếp, cho nên Dương Bách Xuyên không do dự đá một cú về phía ông ta, đồng thời duỗi tay chộp lấy hộp gỗ.  

Mà Nguyên Thần Tử đối mặt với cú đá của Dương Bách Xuyên chỉ hừ lạnh, không khách sáo rút dao chém vào cổ chân Dương Bách Xuyên.  

Bịch!  

Sau một đòn giao chiến, ba người tách nhau hạ người xuống đất.  

Đạo trưởng Trường Linh mặt mũi sa sút, mắt nhìn chằm chằm vào hộp gỗ trong tay Dương Bách Xuyên.  

Nguyên Thần Tử lại thấy khiếp sợ, nhìn Dương Bách Xuyên bằng vẻ ngờ vực. Lưỡi dao của ông ta đã chém xuống đùi Dương Bách Xuyên, không những không làm chân anh bị thương, trái lại cánh tay ông ta còn thấy tê dại.  

Trong lòng thầm nghĩ mới vài hôm chưa gặp thằng nhóc này, chỉ riêng nhục thân nó đã mạnh mẽ như vậy, thật tà đạo.  

Lúc trước Nguyên Thần Tử từng đánh nhau với Dương Bách Xuyên, đương nhiên có biết nhục thân anh mạnh yếu cỡ nào. Nhục thân Dương Bách Xuyên lúc này đã mạnh hơn sáu ngày trước đến mức khiến người khác hoảng sợ. Ông ta nhìn thấy rõ ràng trên đùi Dương Bách Xuyên không có bất kỳ gợn sóng chân nguyên nào, là dựa hoàn toàn vào độ mạnh của nhục thân để chống lại một dao kia của ông ta.  

Nhục thân anh còn mạnh hơn cả Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo của thiếu lâm.  

Trong lòng Nguyên Thần Tử vô cùng chấn động.  

Mà Dương Bách Xuyên bật cười ha hả nhìn đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử nói: “Hai vị, phần cơ duyên này là của tôi.” Vừa nói vừa quơ hộp gỗ ra trước mặt hai người.  

“Là Dương đạo hữu có phúc lớn!” Đạo trưởng Trường Linh tỏ vẻ hiền lành nói, còn thực ra trong mắt đang lóe sáng, không ai biết trong lòng vị “nhân hậu” này đang nghĩ gì.  

Còn Nguyên Thần Tử chỉ hừ lạnh một tiếng. Ông ta không dám ra tay bừa bãi là vì càng ngày càng nhìn không thấu Dương Bách Xuyên, luôn cảm thấy thằng nhóc này rất tà môn.  

Dương Bách Xuyên nhìn lướt qua mặt hai người. Về phần đạo trưởng Trường Linh anh không nhìn ra được điều gì, nhưng vẫn càng thấy phải kiêng dè, đề phòng lão đạo sĩ này.  

Còn với Nguyên Thần Tử, ánh mắt ông ta cho thấy ông ta đang có phần kiêng dè với anh.  

Điều này Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy rõ. Vừa nãy là anh cố tình không né tránh lưỡi dao của Nguyên Thần Tử để kiểm tra độ mạnh của nhục thân mình. Bây giờ xem ra Kim Cương thân trong miệng sư phụ thật xứng đáng với hai chữ Kim Cương. Cơ thể anh được rèn luyện với cường độ cao đã đạt được một mức độ khủng bố.  

Nhưng vào lúc này, sau lưng Dương Bách Xuyên vang lên một giọng nói vô cùng âm trầm: “Thằng ranh đưa hộp gỗ ra đây!” Ngữ điệu tràn đầy vẻ khống chế và uy hiếp.  

Là Địa Tâm lão tổ vừa đánh nhau với Bách Sơn làm cả hai đều bay ngược ra xa.  

Dương Bách Xuyên đã hạ quyết tâm dù Địa Tâm đến đây cũng mặc kệ ông ta, bây giờ nghe thấy ông ta lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn ông ta nói: “Dựa vào đâu? Hộp gỗ này cũng không phải là tôi cướp từ tay ông.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi