SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cuối cùng là tổ chức sát thủ thế giới Xương Hoa. Theo lời Hạ Lộ thì Thần Long Đàm nhận được tin thành viên nòng cốt của Xưng Hoa - dị năng giả ngoại quốc đã tiến vào Trung Quốc, chắc là đến tìm anh báo thù.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ rằng hiện giờ thời gian của anh rất eo hẹp, anh nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi thì mới có thể bảo vệ chính mình và người thân bạn bè.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên đứng ngồi không yên. Anh đắc tội bốn kẻ địch, hơn nữa cả bốn đều là tông môn lâu đời có thế lực và thực lực hùng mạnh, Tiên Thiên trong tông môn chỉ là bước đầu mà thôi.  

Không một thế lực đối địch nào có thể khiến anh tạm thời yên tâm.  

Trong bốn thế lực đối địch này, thế lực khiến Dương Bách Xuyên lo lắng nhất là tổ chức sát thủ Xương Hoa. Bọn họ là sát thủ, không có nguyên tắc của võ cổ giả, ai mà biết được liệu bọn họ có uy hiếp đến người thân bạn bè của anh hay không?  

Dương Bách Xuyên đứng dậy định rời đi. Anh phải về nhà thăm người thân bạn bè thì mới yên tâm.  

Anh đi tới cửa, đang định mở cửa thì cửa phòng đã mở ra từ bên ngoài.  

Là Hạ Lộ và Bách Sơn cùng tới.  

Lúc này Hạ Lộ đã thay sang bộ đồ trắng, vẫn ăn mặc như trước kia, che kín bản thân. Cô ấy vẫn không muốn cho người khác biết thân phận của mình.  

"Sư tổ tỉnh rồi!" Bách Sơn thoáng sửng sốt khi trông thấy Dương Bách Xuyên, sau đó mừng ra mặt.  

Tuy Hạ Lộ không nói gì, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được cô ấy cũng vui mừng.  

Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy Bách Sơn cũng ngây ra một lúc. Anh nhớ là ở đạo tràng Vu Hàm, Bách Sơn bị báo yêu quất đuôi bay vào bụi cỏ. Lúc đó Dương Bách Xuyên vội vàng đuổi theo Địa Tâm lão tổ, quên béng Bách Sơn, sau khi giết Địa Tâm lão tổ cũng không thấy hắn ta đâu.  

Bây giờ gặp lại, ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng thấy áy náy. Theo lý thì lúc đó anh không nên đuổi theo Địa Tâm lão tổ, mà phải đi xem Bách Sơn trước.  

"Bách Sơn... Ông không sao chứ?" Dương Bách Xuyên hỏi thăm.  

"Cảm ơn sư tổ quan tâm, tôi không sao..." Bách Sơn kể lại vắn tắt hoàn cảnh lúc đó.  

Lúc đó hắn ta bị báo yêu quật đuôi bay ra ngoài, quả thật đã bị thương, may mà nghỉ ngơi một ngày thì hồi phục. Sau đó hắn ra ra khỏi sơn cốc. Sau khi ra ngoài, hắn ta gặp Dương Bách Xuyên đang hôn mê được Hạ Lộ cõng.  

Thế rồi Bách Sơn đi cùng Hạ Lộ đưa Dương Bách Xuyên tới Thần Long Đàm.  

Bách Sơn thật lòng coi Dương Bách Xuyên là sư tổ. Trong lúc Dương Bách Xuyên hôn mê, ông ta không hề bỏ đi.  

Tiếp đó ba người ngồi xuống trò chuyện, bấy giờ Dương Bách Xuyên mới biết mình đã hôn mê một ngày một đêm.  

Anh cũng biết Hạ Lộ và Bách Sơn cõng mình về Thần Long Đàm. Sau khi bày tỏ lòng biết ơn hai người họ, anh đề cập đến chuyện tạm biệt rời đi.  

Lúc này, Bách Sơn nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Sư tổ, có thể thỉnh cầu ngài đến Võ Đang một chuyến được không?"  

"Thời gian tới e là không được, tôi phải về Cố Đô trước đã. Sắp đến cuối năm rồi, tôi phải về quê một chuyến." Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên thấy Bách Sơn lộ vẻ thất vọng, thậm chí ánh mắt đong đầy lo lắng. Anh bèn hỏi: "Bách Sơn, có chuyện gì quan trọng thì ông cứ nói. Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối."  

Lần này Bách Sơn để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Dương Bách Xuyên, vì vậy Dương Bách Xuyên nhất định sẽ giúp hắn ta nếu có thể. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi