SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên hoàn hồn, trong lòng thầm cười khẩy. Cô đã thích diễn kịch thì anh đây diễn với cô, để xem cô có âm mưu gì.  

"Tôi đến đây." Dương Bách Xuyên vẫn treo nụ cười trên gương mặt, đi tới nhận máy ảnh của Ruth rồi chụp ảnh cho cô ta.  

Sau khi chụp ảnh tại chỗ, Dương Bách Xuyên nhìn cô ta và nói: "Chúng ta sang bên kia chụp đi. Ở đó không có ai, không gian yên tĩnh, phong cảnh đẹp."  

"Được." Ruth không biết Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra bí mật trong cơ thể mình.  

Hai người một trước một sau yên lặng đi ra lăng mộ Vũ Hầu.  

Sau khi đến một khu rừng nhỏ cách xa đám đông, Dương Bách Xuyên dừng lại.  

Ruth nhìn xung quanh, hình như không có khung cảnh nào có thể chụp ảnh. Cô ta hỏi với vẻ nghi hoặc: "Dương tiên sinh, chỗ này không có gì để chụp cả."  

Lúc này Dương Bách Xuyên không giả vờ nữa, mặt lạnh như tiền. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: "Ruth tiểu thư, phải chăng bây giờ cô nên giới thiệu lại về bản thân nhỉ? Hoặc là nói lúc ở Thần Long Giá cô đã theo dõi tôi rồi?"  

Trong mắt Ruth thoáng xuất hiện vẻ hoảng loạn rồi biến mất ngay, song Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy.  

Cô ta tỏ ra ngờ vực không hiểu gì: "Dương tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì."  

"Không hiểu ư? Được tôi, tôi nói rõ với cô vậy. Năng lượng trong huyết mạch không phải thứ người bình thường nên có. Hiện tại Liễu Linh Linh thế nào? Tôi không quan tâm cô là ai, nếu Linh Linh rụng một sợi tóc thì Dương Bách Xuyên tôi thề rằng sẽ tiễn cô xuống mười tám tầng địa ngục. Nói cho tôi biết hiện tại Liễu Linh Linh thế nào?"  

Dương Bách Xuyên nhìn Ruth, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.  

"Dương tiên sinh, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì..."  

Ruth còn chưa nói hết câu, Dương Bách Xuyên đã ngột ngột hành động. Anh tỏa ra sát ý ngùn ngụt, vươn tay muốn túm cổ Ruth.  

Trong mắt Ruth lóe lên ánh sáng màu lam. Khi tay Dương Bách Xuyên cách cổ Ruth mười centimet, cô ta vẫn bất động.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ lẽ nào cô gái người Pháp này không quen Linh Linh?  

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong huyết mạch trên người cô ta thật sự có một luồng năng lượng mà anh không biết. Đây là sự thật, cứ thử cô ta trước rồi tính tiếp.  

Anh túm lấy cổ đối phương.  

Rõ ràng là Dương Bách Xuyên đã tóm được cổ cô ta.  

Nhưng một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.  

Một giây sau, Dương Bách Xuyên tóm hụt.  

Cô gái người Pháp tên Ruth này như hóa thành không khí, bỗng nhiên biến mất trong tay anh.  

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi, toàn thân sởn gai ốc.  

Trước giờ anh chưa từng gặp tình huống như thế này, mà nói chính xác hơn là kẻ địch.  

Mẹ kiếp, mình gặp ma à?  

Đúng lúc này, giọng Ruth vang lên sau lưng cách chỗ anh không xa: "Dương tiên sinh, tôi rất tò mò sao anh lại phát hiện ra huyết mạch của tôi bất thường?"  

Dương Bách Xuyên bất chợt xoay người lại, nhìn thấy Ruth đứng sau mình mười mét. Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô ta đã hoàn toàn biến thành màu máu, trông hết sức kỳ dị.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ chấn động trước thủ đoạn kỳ lạ của Ruth. Anh không tài nào hiểu nổi rốt cuộc trong huyết mạch của Ruth có năng lượng gì mà cô ta có thể thoát khỏi tay mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi