SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc nãy anh không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ bắt đầu nghĩ miên man rồi đó!  

Dương Bách Xuyên nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, sao anh có thể không nghĩ miên man cho được.  

Không ngờ Lâm Hoan lại ở trong phòng.  

Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, lần nào đến cô ấy cũng ở phòng mình.  

Lúc này anh đã ném mọi lo lắng phiền não lên chín tầng mây, chỉ muốn "yêu thương" Lâm Hoan thỏa thích.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy mắc nợ mấy người phụ nữ của mình.  

Có lẽ Dương Bách Xuyên mở cửa đã đánh thức Lâm Hoan đang chìm trong giấc mộng. Sau khi tu chân, các giác quan rất nhạy bén, cô lập tức phát hiện ra có người vào phòng.  

"Ai thế?" Lâm Hoan bỗng bật dậy, tiện tay bật đèn.  

Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông khiến mình lo lắng xuất hiện trong tầm mắt.  

"Hoan ơi!" Dương Bách Xuyên khẽ nở nụ cười, đi đến bên giường.  

Mắt Lâm Hoan đỏ hoe. Hơn nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.  

Cô bất chợt đứng dậy nhào tới Dương Bách Xuyên.  

"Hoan à..."  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong, đôi môi đỏ mọng nóng hừng hực của Lâm Hoan đã dán tới. Cô nói: "Đừng nói gì cả, hôn em đi!"  

Đôi trai gái đã lâu không gặp nhau tựa như củi khô bốc lửa.  

Thoáng cái quần áo đã quăng đầy đất, âm thanh nóng bỏng vang lên từng hồi.  

Một lúc sau, Lâm Hoan giơ chân tắt đèn ngủ.  

Sau khi không gian chìm vào bóng tối, hai người mây mưa...   

...  

Sáng sớm hôm sau, Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời giường, dịch Lâm Hoan quấn lấy mình như bạch tuộc ra xa một chút. Nhớ lại dáng vẻ tối qua cô nộp vũ khí nhiều lần, Dương Bách Xuyên lại buồn cười.  

Anh vừa mới cử động thì Lâm Hoan mở mắt ra. Đôi mắt to tròn chớp chớp, cô thình thình thốt ra một câu dọa Dương Bách Xuyên suýt mắc bệnh tim.

"Ba mẹ em đã biết chuyện của chúng ta." Lâm Hoan nhẹ giọng nói.  

"Gì cơ?" Trán Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi, cuối cùng chuyện anh lo lắng nhất cũng xảy ra.  

"À thì... em bị gia đình giục cưới nhiều quá, trong lúc tức giận em buột miệng nói ra mình đã có bạn trai. Sau đó người nhà tra hỏi, em bèn khai hết." Lâm Hoan nói lí nhí.  

"Không phải, ừm, đậu xanh rau má..." Dương Bách Xuyên ngổn ngang cảm xúc.  

"Được rồi, xem anh bị dọa kìa! Em biết anh muốn nói là mình đã có vợ chưa cưới, nhưng em không để ý. Vị kia nhà họ Triệu là chính cung nương nương, em không có ý ép anh đâu. Thật ra lúc riêng tư quan hệ giữa chị Triệu và em rất tốt. Chị ấy thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra chuyện giữa chúng ta chứ.  

Hơn nữa, Triệu nương nương không chỉ biết em, mà còn biết chị Vô Tình và em gái Ninh Kha nữa. Anh nói xem em nên nói gì cho phải đây, anh đừng tưởng bọn em đều là kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra mà. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi