SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong lòng Dương Bách Xuyên, cảm giác về  u Dương Ngọc Thanh phức tạp hơn những người phụ nữ khác.  

Người phụ nữ này đã giúp đỡ anh từ lúc anh đến Cố Đô học đại học. Ban đầu là cảm kích, về sau bất tri bất giác anh nảy sinh loại tình cảm mơ hồ.  

Có đôi khi anh cảm thấy  u Dương Ngọc Thanh là một giảng viên đáng mến, có lúc lại cảm thấy cô ấy giống như chị gái nhà bên luôn mang lại hơi ấm cho anh. Tóm lại là Dương Bách Xuyên vô cùng kính trọng  u Dương Ngọc Thanh, thậm chí còn có sự quyến luyến mà chính bản thân anh cũng không biết.  

Anh từng trốn tiết của các giảng viên khác trong trường, chỉ có tiết của  u Dương Ngọc Thanh là anh không trốn một tiết nào trong suốt bốn năm học.  

Có bạn học nói mấy lời thô tục bất kính sau lưng cô ấy, Dương Bách Xuyên thấy rất chướng tai, thậm chí còn vì vậy mà đánh nhau với người ta.  

Mối quan hệ giữa anh và  u Dương Ngọc Thanh bắt đầu từ cuộc sống khó khăn của anh hồi năm nhất, cô ấy công khai hoặc âm thầm giúp đỡ anh không vu lợi...  

Sau đó, một lần nọ, bởi vì chồng cũ của  u Dương Ngọc Thanh gây khó dễ cho cô ấy, Dương Bách Xuyên ra tay giải vây, vì thế mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.  

Tiểu Nhạc Nhạc còn gọi anh là ba, tuy chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng  u Dương Ngọc Thanh lại không phản đối. Thậm chí có một lần Dương Bách Xuyên suýt vượt quá giới hạn, cô ấy cũng không tức giận.  

Từ đó về sau, ngay cả bản thân Dương Bách Xuyên cũng không biết trong thâm tâm anh đã ngầm coi  u Dương Ngọc Thanh là người phụ nữ của mình.  

Tuy nhiên, anh không ngờ sau mấy tháng  u Dương Ngọc Thanh đi công tác không liên lạc, tối nay anh lại trông thấy cô ấy đã có một người đàn ông khác bên cạnh.  

Thật ra hai người từng có một đoạn tình mập mờ ngắn ngủi, nhưng đã bị thời gian vùi lấp.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ phải chăng là  u Dương Ngọc Thanh cố ý tránh mặt mình?  

Bởi vì anh từng gọi điện tìm  u Dương Ngọc Thanh hai lần, cả hai lần cô ấy đều nói là đang đi công tác.  

Bây giờ nghĩ lại rất có thể là cô ấy cố ý tránh mặt anh.  

Song Dương Bách Xuyên có thể đoán được tâm tư của  u Dương Ngọc Thanh. Có lẽ cô ấy cảm thấy khoảng cách giữa hai người là tuổi tác cùng với quan hệ cô trò chăng?  

Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ vừa lái xe tiếp tục đi về trước, hình ảnh  u Dương Ngọc Thanh và người đàn ông kia trong kính chiếu hậu dần kéo xa.  

"Thôi vậy! Cô ấy có con nhỏ, muốn có một gia đình, mình có thể cho cô ấy cái gì chứ?"  

Dương Bách Xuyên lái xe, lẩm bẩm một mình.  

Thực tế anh đã có vợ chưa cưới, còn có hai ba người phụ nữ, anh có thể cho  u Dương Ngọc Thanh được gì?  

Nếu người đàn ông kia có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thì Dương Bách Xuyên không quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.  

Anh không thể nào quên tình cảm dành cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy sống tốt là anh vui rồi.  

Nhưng thật sự có thể vui vẻ sao?  

Đầu óc Dương Bách Xuyên rối như mớ bòng bong, tâm trạng buồn bã, tâm tư bay xa.  

Chẳng những anh không thể tự an ủi mình, mà còn cảm thấy bức bối hơn.  

Bất tri bất giác ý thức của anh như rơi vào một trạng thái khác, một trạng thái mà anh không phát hiện ra, thoáng cái trong lòng tràn ngập hắc ám.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi