SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người bọn họ lén lút phát triển quan hệ, song phương đều có hảo cảm với nhau, mà gần đây nhất là khoảng thời gian này, Lưu Tích Kỳ đột nhiên nghĩ rằng công ty Vân Kỳ thăng cấp thành tập đoàn Vân Kỳ, mở rộng quy mô, vậy nên chuyện nhãn hiệu của công ty cũng là chuyện lớn.  

Mà đối với Lưu Tích Kỳ vì muốn có cơ hội tiếp cận với Dương San San, vậy nên liền tìm Dương San San thiết kế nhãn hiệu của tập đoàn Vân Kỳ.  

Dương San San suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến linh thú sóc con Hương Hương của anh trai, hôm nay đã hoàn thành thiết kế rồi đến gặp Lưu Tích Kỳ nói chuyện yêu đương.  

Cô bé từ nhỏ đi theo sau anh trai Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, dần dần trưởng thành, chín bỏ làm mười, nói lớn lên cùng với Lưu Tích Kỳ cũng không sai, dù sao cũng chỉ cách bốn tuổi, hơn nữa, tình đầu đậm sâu, đối với Lưu Tích Kỷ cô bé từ nhỏ đã có ấn tượng tốt, hai người giống như thanh mai trúc mã.  

Hai người nói chuyện yêu đương, tất nhiên là lén lút giấu chuyện này với Dương Bách Xuyên.  

Lưu Tích Kỳ biết rằng trong lòng Dương Bách Xuyên, Dương San San là người quan trọng nhất, anh ta chỉ lo lắng rằng ban đầu ngoài miệng Dương Bách Xuyên bảo sẽ không phải đối, đến lúc chuyện đã thành lại phản đối, vậy nên cũng không dám nói cho Dương Bách Xuyên.  

Mà Dương San San còn nhỏ vẫn phải học đại học, sợ anh trai của cô bé biết chuyện sẽ mắng cô bé, lại sợ nên không dám kể chuyện này cho Dương Bách Xuyên rằng cô bé và Lưu Tích Kỳ đang xác định quan hệ.   

Lúc này, Lưu Tích Kỳ nhìn gương mặt ửng hồng của Dương San San, càng nhìn càng thấy rung động, anh ta đối với Dương San San chưa làm gì quá phận, bây giờ tại thời khắc này, anh ta quyết định to gan một lần, thân thiết với cô bé hơn.   

Chậm rãi kề sát mặt mình với Dương San San, phát hiện cô bé cũng không có ý muốn tránh đi, Lưu Tích Kỳ mừng rỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khoảng cách càng lúc càng gần, hai người không hẹn mà cùng nhắm mắt, sắp thành công rồi.  

Ngay chính lúc này, “đoàng” một tiếng, cửa ban công bị người khác đẩy mạnh ra.  

Người đẩy cửa không ai khác chính là Dương Bách Xuyên, anh chắp hai tay sau lưng hướng về phía văn phòng của Lưu Tích Kỳ, trong lòng còn nghĩ rằng nếu hai người kia đã tâm đầu ý hợp như vậy thì sẽ tác hợp cho hai người bọn họ. Bản thân anh cũng không cần phải tạo thêm rắc rối cho bọn họ, đối với nhân phẩm của Lưu Tích Kỳ anh cũng có phần yên tâm, nếu như đem em gái anh giao cho người khác thì anh càng lo lắng nữa.  

Nghĩ như vậy, lúc đẩy cửa ban công ra, anh lại không nghĩ rằng mình lại là người phá hủy khung cảnh mặn nồng của đôi uyên ương, phá luôn lần đầu tiên hôn môi của đôi bạn trẻ.  

Tuy nhiên, anh phản ứng rất nhanh, Dương Bách Xuyên nói lớn: “Thằng khốn Lưu Thiết Đản, lá gan của cậu cũng lớn quá rồi nhỉ?”  

Bên này Lưu Tích Kỳ và Dương San San thấy người đi vào là Dương Bách Xuyên, sắc mặt hai người thay đổi liên tục, từ hồng chuyển sang trắng.

“Anh trai… anh, sao anh lại đến đây?” Dương San San như bị lửa nóng đốt dưới mông, cô bé choàng đứng dậy.  

Sắc mặt Lưu Tích Kỳ cũng thay đổi thành đỏ bừng, anh ta xấu hổ không ngừng nhìn Dương Bách Xuyên, bình thường sợ anh phát hiện, bây giờ thì hay rồi, ngày hôm nay dám lớn gan như vậy lại bị bắt gặp, trong lòng anh ta loạn thành một nùi, đúng là có nổi khổ mà không nói được nên lời.   

Anh ta lắp bắp nói: “Bách… Bách Xuyên à.”  

Quỷ tu Ngô Mặc Thu đang ngồi ở sô pha phòng bên cạnh cũng đứng dậy hành lễ với Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng phất tay bảo cô bé ngồi xuống, trước tiên anh phải nói rõ mọi chuyện với Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San.  

“Lưu Thiết Đản, cậu cũng giỏi nhỉ, bình thường sao không cứng như vậy đi?”   

Thật ra bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên cười trộm, nếu theo như thế này, hai người bọn họ hẳn là tự nguyện, như vậy cũng chẳng có chuyện gì, một bên là em gái ruột thịt, một bên là anh em bao nhiêu năm, lưỡng tình tương duyệt thì anh có lý do gì để phản đối người ta.  

Nhìn hai người bọn họ đều như muốn chui vào một khe nứt nào đó để trốn biệt tăm, Dương Bách Xuyên nhịn cười trong lòng, ngoài miệng lại nổi giận đùng đùng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi