SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên lập tức kinh hãi, mặt nhăn mày nhó. Anh quên mất là sư phụ Vân Thiên Tà có thể nghe được tiếng lòng của mình. Sai lầm, đúng là sai lầm nghiêm trọng!  

Anh vội vàng cười xòa: "Không phải đâu sư phụ, con nói vậy thôi chứ nào dám quấy rầy người. Chẳng phải con đang dạy dỗ đồ tôn của người sao? Người cũng thấy thằng nhóc này vung tay quá trán, con phải nói chuyện với nó đàng hoàng. Hì hì, không phải con chọc giận người đâu."  

Dương Bách Xuyên bị nghiệp quật, vừa mới mắng đồ đệ Độc Cô Hối, đảo mắt đã bị Vân Thiên Tà nghe thấy mắng cho một trận.  

Anh không dám lẩm bẩm trong lòng nữa, cũng không dám mắng Độc Cô Hối nữa, rất sợ bị sư phụ Vân Thiên Tà nghe được.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ lạnh lùng hừ mũi trong đầu mình: "Thằng nhóc con mới ngu ngốc, đồ tôn Độc Cô Hối kiếm cho con đồ tốt đó. Mở to mắt ra mà nhìn, dao điêu khắc bên trong không phải chất liệu ở thế giới này đâu."  

Nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói vậy, Dương Bách Xuyên lập tức nghĩ đến hai chữ: vẫn thạch!  

Tất nhiên vẫn thạch không phải loại sắt có trên trái đất, mà là thứ từ thế giới bên ngoài rơi xuống, còn có tên khác là huyền thiết.  

Anh lập tức mở ra xem, bộ dao sắc bén sáng bóng, thoạt trông đúng là đồ tốt. Đừng nói là hai mươi vạn, dù hai trăm vạn cũng đáng giá.  

"Xem ra mình trách oan đại đồ đệ rồi." Tên họ Dương nào đó thầm nói trong lòng, nhưng ngoài miệng sẽ không thừa nhận mình sai. Đâu thể mất mặt trước đồ đệ đúng không?  

Lúc này, Độc Cô Hối thấy Dương Bách Xuyên bỗng lộ vẻ vui mừng, bèn dè dặt hỏi: "Sư phụ, dao khắc thủ công này cũng ổn đúng không?"  

"Đồ rởm, gì mà cũng ổn chứ, rõ ràng là rất tệ. Cút cút cút, mau cút khỏi tầm mắt vi sư đi, nhìn thấy cậu là tôi lại tức giận." Tên họ Dương nào đó dối lòng mắng đồ đệ.  

"Vâng vâng vâng, sư phụ đừng giận, con cút ngay đây." Độc Cô Hối như được đại xá, chuồn ra khỏi phòng.  

Sư phụ Vân Thiên Tà cười lạnh: "Thằng nhóc thúi, con còn nói lời trái lương tâm, rõ ràng là đồ tốt mà lại mắng đồ tôn, không sợ bị sét đánh sao? Khinh bỉ con, tạm biệt!"  

"Chậc, lão già chết tiệt, con cũng là sư phụ mà, dù sao cũng phải giữ thể diện đúng không?" Anh phản bác trong lòng. Anh rất khó chịu vì bị sư phụ Vân Thiên Tà khinh bỉ, nhưng đối phương không trả lời.  

...  

Dương Bách Xuyên cầm một con dao khắc trong tay, có cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Anh thử thúc giục chân khí lên dao khắc, dao khắc phát ra tiếng ong ong nhưng không biến dạng.  

Dương Bách Xuyên mừng rỡ. Nếu là dao khắc bình thường thì anh sợ không chịu nổi chân khí của anh. Hiện tại đã chứng minh Độc Cô Hối tốn hai mươi vạn mua cho anh một bộ dao khắc huyền thiết.  

"Để sau bồi thường cho thằng nhóc này vậy." Tên họ Dương nào đó lẩm bẩm một câu, cảm thấy có lỗi với đại đồ đệ.  

Anh cầm dao khắc ướm lên phỉ thúy, đồng thời vận chuyển chân khí lên dao khắc, sau đó đột nhiên vạch một đường lên khối phỉ thúy cao nửa mét.  

Ánh sáng lóe lên, một mảnh phỉ thúy dài bốn tấc dày một tấc rơi ra khỏi khối hoàn chỉnh.  

Dương Bách Xuyên dùng tay đỡ lấy, bắt đầu điêu khắc.  

Anh muốn điêu khắc một mặt dây chuyền. Kích thước to thì không đẹp, dùng bốn tấc nguyên liệu đoán chừng điêu khắc xong sẽ còn ba tấc, kích thước này là vừa đẹp. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi