SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Xương cốt bị gãy đương nhiên không phải là Dương Bách Xuyên, cơ thể anh bề ngoài nhìn qua da mỏng thịt mềm mại, nhưng thật ra đã trải qua một thời gian tu luyện, mỗi một tấc cơ xương cốt đều vô cùng cứng cỏi, tràn ngập lực bộc phát.  

Mặc dù Hàn Tiểu Tam là bộ đội đặc chủng, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là cơ thể của người thường, tố chất cơ thể tuy rằng vượt xa người bình thường, nhưng không thể so sánh với Dương Bách Xuyên là người tu chân, chịu thiệt là bình thường.  

Sau khi hai cú đấm va chạm, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt thanh niên biến đổi, trên trán lúc này lập tức phủ đầy mồ hôi.  

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa chính là, anh chỉ khẽ rên một tiếng đau đớn nhưng không kêu lên thành tiếng, hơn nữa không ý định rút lui mà ngược lại sắc mặt lạnh lùng, vừa lui lại đá tới, một cước này là một cái đá nghiêng.  

Mục tiêu là bên hông Dương Bách Xuyên.  

Trốn thì lại không kịp, dứt khoát Dương Bách Xuyên không có tránh né, tùy ý để anh ta đá về phía hông mình, dù sao cơ thể cũng đã từng rèn luyện, một cước này anh vẫn chấp nhận được.  

Anh thầm nghĩ, thanh niên này cũng là nhân vật ngoan cường, nắm tay cũng bị gãy xương nhưng lại không hề có ý định rút lui và chút sự sợ hãi nào, ngược lại bày ra thế tiến công mãnh liệt đá ra một cước.  

Cũng chính vì trong lòng nảy sinh sự kính nể đối với đối phương, lúc anh ta đá về phía hông mình, Dương Bách Xuyên cũng đánh một quyền vào ngực anh ta nhưng đã thu hồi một chút sức lực, hạ thủ lưu tình.  

“Bộp ~”  

Âm thanh quyền cước chạm da thịt vang lên.  

Bên hông Dương Bách Xuyên rắn chắc trúng một cước của thanh niên, làm bên hông anh chết lặng một hồi nhưng không có gì đáng ngại, mà một quyền của anh cũng đánh vào lồ ng ngực thanh niên.  

Một quyền này đã đánh anh ta lui ra xa bốn mét, thoáng cái đụng vào vách tường hành lang.  

Hàn Tiểu Tam kêu lên một tiếng đau đớn, lồ ng ngực nóng rát đau đớn, làm cho anh hơi choáng váng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tuyệt đối không ngờ thanh niên tên Dương Bách Xuyên này trong tay lại có võ thuật như thế, đánh bại một người đường đường là bộ đội đặc chủng Thanh Long như anh ta.  

Hàn Tiểu Tam có thể cảm nhận được, đối phương hình như không sử dụng hết sức lực, một quyền đánh vào lồ ng ngực anh ta vẫn rất nể nang, nếu không xương cốt trong lồ ng ngực anh ta có khả năng bị gãy hết rồi.  

Là thành viên của đội đặc chiến Thanh Long, sự kiêu ngạo của Hàn Tiểu Tam cũng không hề nhỏ, trong từ điển của mỗi thành viên đội đặc chiến Thanh Long, chỉ có thắng và chết.  

Anh ta bị Dương Bách Xuyên đánh một cú đâm ngã trên vách tường, khiếp sợ qua đi, anh ta lấy lại tinh thần, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng, hai quyền nắm chặt, liền phải liều mạng, dù sao cũng không chịu thua, trừ phi Dương Bách Xuyên dùng một cú đánh ngã đến nỗi anh ta không thể đứng dậy nữa, nếu không, là thành viên Thanh Long thì không thể chịu thua.  

Còn về Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ ở một bên cùng với mấy thanh niên bên cạnh, giờ khắc này, tròng mắt trừng lớn đến nỗi sắp rơi ra ngoài rồi.  

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Hàn Tiểu Tam – anh Tam trong lòng bọn họ sẽ bị Dương Bách Xuyên đánh bay chỉ bằng một cú đấm.  

Sắc mặt Dư Thiệu Cương trắng bệch, cơn ớn lạnh từ phía sau lưng truyền đến, đối với sự dũng mãnh của Dương Bách Xuyên, anh ta quả thực sắp bị dọa đến ngất rồi, trong lòng nghĩ, có khi nào lát nữa Dương Bách Xuyên sẽ tìm anh ta tính sổ không? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi