SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ninh Kha rất cảm động khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy nên bèn liên tục gật đầu: “Được, sau khi em bàn giao công việc còn lại thì sẽ xin nghỉ dài hạn để đến tìm anh.”  

…  

Người nên đi đều đã đi rồi, Dương Bách Xuyên cũng thu dọn xong và bắt đầu lên xe rời đi.  

Biệt thự để lại cho Kiều Phúc trông coi, Ngô Mặc Hạ đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh, còn Ngô Mặc Thu thì bảo vệ Dương San San và đồng thời chú ý đến bên Lưu Tích Kỳ.  

Những người có thể cùng đi là Triệu Nam, Phương Đạo Trường, ba đồ đệ, Khưu Vân, Lục Tuyết Hi, Tửu Tiên lão đầu, Triệu Vũ Linh và hai Linh Thú.  

Dương Bách Xuyên tự mình lái xe, đương nhiên Triệu Nam sẽ ngồi xe anh rồi. Còn Độc Cô Hối và Triệu Vũ Linh thì lái hai chiếc xe thương vụ chở những người còn lại.  

Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam rồi nói: “Bắt em đi gấp gáp như vậy em có trách anh không?”  

Triệu Nam trợn mắt đáp: “Sao em dám trách anh được, dù sao cũng đã bàn giao việc công ty xong từ tuần trước rồi nên em đi cũng được. Ai bảo anh là oan gia cơ chứ, đã đi theo anh rồi, em còn có thể có cách gì sao?”  

Dương Bách Xuyên hôn một cái lên trán cô ấy: “Anh thực sự lo lắng cho an toàn của mọi người. Lần này khác với những lần trước, chỉ khi mọi người ở bên cạnh anh anh mới yên lòng được.”  

“Anh đừng để mình mệt quá, cũng đừng lo lắng cho em mà cứ yên tâm đi. Bây giờ không có công việc nên em cũng nhẹ nhõm hẳn. Khi nào cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, trong tương lai, em mong rằng mình có thể đồng cam cộng khổ tất cả mọi việc với anh.  

Anh biết không, thật ra em rất hâm mộ Độc Cô Vô Tình. Lần trước khi đến sân bay đón anh và nhìn thấy anh xuất hiện cùng cô ấy, thật ra em đã thầm tự trách mình rất nhiều. Vì sao em không thể giúp anh, thậm chí em còn ghen tỵ với cô ta…”  

Trong lúc lái xe, Triệu Nam tâm sự với Dương Bách Xuyên về tâm tư của mình, về cõi lòng tràn đầy cảm giác nguy cơ của cô ấy. Bởi vì cô ấy biết Dương Bách Xuyên được định trước là một người không hề tầm thường, một mình cô ấy không độc chiếm được anh.  

Điều quan trọng hơn là trong thế giới của người tu chân thì thực lực là điều được đề cao nhất. Nếu có thực lực, cô ấy có thể đi lang bạt với Dương Bách Xuyên giống như Độc Cô Vô Tình. Còn không có thực lực thì cô sẽ giống như bây giờ, trở thành gánh nặng trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Thế nên lần này dù Dương Bách Xuyên có đột nhiên nói chuyển địa điểm của Vân Môn khiến cô ấy không có chút chuẩn bị nào, nhưng cô ấy vẫn không hề chống đối. Bởi vì với tính cách hiếu thắng của mình, Triệu Nam không cho phép bản thân trở thành gánh nặng của Dương Bách Xuyên. Cô ấy cũng đã nghĩ kỹ rồi, lần này trở về quê của Dương Bách Xuyên, cô ấy sẽ tu luyện cho tốt để cố gắng trợ giúp Dương Bách Xuyên hết sức. Nếu không thể giúp thì ít nhất cũng không thể trở thành gánh nặng của anh.  

Hai người trò chuyện trên suốt quãng đường đi, tâm trạng của Dương Bách Xuyên cũng dần bình tĩnh lại.   

Nếu tính thời gian thì lâu lắm rồi anh cũng không tâm sự với Triệu Nam. Tuy nói chuyện với Triệu Nam rất áp lực, bởi vì cô ấy luôn có thể sử dụng sự thông tuệ khi nhìn thấu chuyện đời để biết được tiếp theo anh định nói gì, nhưng điều đó lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất vui.  

Khi nói chuyện với Triệu Nam, anh sẽ dần thông suốt mọi chuyện. Cảm giác này rất có tính thử thách và kích thích mong muốn chinh phục trong anh, đau nhưng vẫn thấy rất vui.  

Xuất phát từ trưa, buổi chiều họ đã tới huyện nhỏ nơi quê nhà của Dương Bách Xuyên.  

Đi xe suốt vài tiếng, Dương Bách Xuyên biết mọi người đều mệt nên đã tìm một quán cơm để mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm rồi mới quay lại.  

Sau khi xuống xe, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên đi ngay chứ không hề ăn chút nào.  

“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng cô ấy muốn đi dạo huyện nhỏ.  

“Em chưa từng gặp bà, đây là lần đầu đó. Em là cháu dâu chính thức nên đương nhiên phải mua chút quà biếu cho bà rồi. Cũng không thể để bà có ấn tượng không tốt được, bây giờ em đang căng thẳng lắm.”  

Triệu Nam nói một cách nghiêm túc, không hề có khí phách và sự độc đoán thường ngày của người làm chủ tịch công ty chút nào.  

Dương Bách Xuyên có thể thấy rằng cô ấy thật sự đang rất căng thẳng.  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Không cần đâu, bà là người hiền lành nhất trên đời nên chắc chắn bà sẽ rất thích khi em đến thăm. Khi chúng ta đính hôn, bà không có mặt ở quê nhưng vẫn nhắc đến em mãi, kêu là tiếc chưa được gặp cháu dâu là em. Trong nhà có đủ hết nên em không cần mua đâu.”  

“Như thế không ổn đâu, em chưa từng đi gặp bà bao giờ đã là vô lễ lắm rồi, thế nên nhất định phải mua quà biếu. Chưa kể trong nhà anh còn có một con yêu tinh khác nữa, sau khi em đi rồi có khi bà lại không thích cũng không biết chừng. Nhanh nhanh đi mua chút quà biếu bà với em đi.” Triệu Nam rất kiên quyết.  

Dương Bách Xuyên cạn lời, anh biết yêu tinh Triệu Nam nhắc đến là Độc Cô Vô Tình.  

Chính cung nương nương đang cảm thấy bị đe dọa à? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi