SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hôm nay nhìn thấy anh xuất quan, một đám đều rất vui vẻ.  

Sau khi trò chuyện với bà nội, Dương Bách Xuyên đi sang một bê, nháy mắt với em gái, ý bảo cô bé lại đây.  

Sau khi mấy người Dương San San và Triệu Nam lại đây, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng, nói: “Nói kỳ càng tình huống lúc đó cho anh nghe xem.”  

Dương Bách Xuyên đỏ mắt nức nở nói: “Anh, anh Đường và chị Tư Lạc, bọn họ….. Hu hu ~”  

“Trước đừng khóc, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?” Dương Bách Xuyên tận lực nhẹ nhàng an ủi cô bé.  

Sau khi im tiếng, Dương San San đỏ mắt nói: “Sau khi nghỉ đông, bọn em đi về vào ban đêm, một người phụ nữ vô cùng yêu dị đi đến biệt thự, sau đó đánh nhau với anh Đường và chị Tư Lạc. Lúc đó em bị người kéo vào trong mật thất ngầm, người kia nói anh ta là Kiều Phúc, quản gia của biệt thự, bảo em đừng sợ, trốn kỹ trong mật thất đừng đi ra, sau đó đi hỗ trợ.  

Rạng sáng hôm sau em gọi điện cho anh Thiết Đản, sau khi anh ấy đến em mới đi ra khỏi mật thất, sau đó phát hiện anh Đường và chị Tư Lạc đã chết…. Hu hu ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, dựa theo miêu tử của em gái, người phụ nữ đến biệt thự làm anh nghĩ đến một người.  

Người phụ nữ yêu dị đã chạy trốn ở ngôi mộ dưới nền đất biệt thự lúc trước.  

Dựa theo lời của sư phụ, người phụ nữ kia không phải người cũng không phải yêu, là ma nhưng cũng không phải ma, chính là người đã ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.  

Chẳng qua lúc trước sau khi chém giết Lý Lương Sơn đã ma hóa ở sau núi, người phụ nữ kia trốn khỏi mộ, nhưng không nghĩ rằng lại trở thành một mối nguy hiểm sau này.  

Cô ta tìm đến biệt thự, xem ra vết thương đã khỏi, nếu đoán không sai chỉ có hai nguyên nhân, đầu tiên là đến trả thù anh vì lúc trước đã phá hủy chuyện tốt của cô ta.  

Thứ hai là đến tìm ma tinh.  

Ma tinh được luyện hóa từ trên người Lý Lương Sơn đã bị anh đưa cho Ngô Mặc Thu, làm tu vi của Ngô Mặc Thu tăng mạnh, có thể so với Trúc Cơ.  

Khả năng cao cô ta đến cướp ma tinh, hoặc đến báo thù.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, vội vàng hỏi: “San San, sau đó em có gặp được Kiều Phúc không?”  

Dương San San lắc đầu: “Từ sau đêm hôm đó em chưa nhìn thấy Kiều Phúc.”  

Dương Bách Xuyên sốt ruột, nếu vậy khả năng cao Kiều Phúc đã gặp chuyện không may, Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ San San cũng khó chạy thoát.  

Hiện tại cũng không biết tu vi của người phụ nữ yêu dị kia mạnh hơn hay tu vi của Ngô Mặc Thu mạnh hơn.  

Phải nhanh chóng hỏi tình huống của Ngô Mặc Thu.  

Về sự tồn tại của Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên chỉ nói cho Lưu Tích Kỳ biết, lúc đó anh đã phân phó cho Ngô Mặc Thu, sau khi em gái Sam San về nhà, cô hãy ở lại bên cạnh Lưu Tích Kỳ để bảo vệ tên nhóc đó.  

Bây giờ phải hỏi Lưu Tích Kỳ, nếu Ngô Mặc Thu không ở bên cạnh, vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện.  

Còn chị gái của Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Hạ, Dương Bách Xuyên đã phân phó đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh.  

Chẳng qua bây giờ chưa trở về.  

Dương Bách Xuyên ra vẻ nhẹ nhàng an ủi em gái và mọi người, sau đó đi ra sân gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ.  

Điện thoại gọi được, hỏi tình huống, Lưu Tích Kỳ giải thích, anh ta không nhìn thấy Ngô Mặc Thu, lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn sốt ruột.  

Đối với ba quỷ tu, dù là Ngô Mặc Thu hay Kiều Phúc anh đều rất coi trọng,  

Bây giờ chỉ có hai loại tình huống, một là Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc đuổi theo người phụ nữ yêu dị kia, bọn họ còn sống, hai là bọn họ đã bị giết.  

Nhưng dù thế nào, Dương Bách Xuyên cũng phải đi một chuyến đến Cố Đô, sống hay chết cũng phải mang bọn họ trở về, đồng thời trả thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi