SỰ QUYẾN RŨ CHẾT NGƯỜI


"Nữa đêm cô chủ động đến công ty tìm tôi có việc gì"
Mỹ Thanh cười ẩn ý nhìn người trước mặt "Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?"
"Đương nhiên là không."
"Nhưng tôi thì có, đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy anh, không biết anh có nhớ đến tôi không?"
"Cô là người phụ nữ của Anh Duy, nó lại là cháu ruột của tôi, cô đến đây để nói những lời đó, không phải rất kinh tởm sao?" Kiều Việt Sâm cười mỉa mai
"Hắn cũng chỉ xem tôi là kẻ qua đường, một người đàn ông bất tài vô dụng như vậy… tôi thà ôm đùi của anh chẳng phải tốt hơn sao."
Người đàn ông đưa tay nâng mặt cô gái, khung cảnh mập mờ huyền ảo "Tôi nghe nói thằng nhóc đó muốn cưới cô nên đã cãi nhau với ba mình một cách kịch liệt, khiến ông ấy tức giận nên bệnh trở nặng thêm, vậy mà gọi không phải là tình sâu nghĩa nặng? Xét theo vai vế cô nên gọi tôi một tiếng chú út." Nói xong gã liền đẩy người cô sang một bên
Mỹ Thanh thật sự không biết sức khỏe Kiều Anh Thần chuyển biến xấu, trong lòng vô cùng áy náy
"Tôi có được hôm nay cũng nhờ vào ngày trước đã đỡ đạn giúp hắn, vốn không hề có chút tình cảm nào, nhưng hắn vẫn cứ bám lấy tôi không buông, làm sao để anh tin vào tâm ý của Mỹ Thanh đây."
"Nói vậy là cô đang lợi dụng Anh Duy để được gả vào nhà chúng tôi? Cô muốn gì?"
"Tôi kết hôn vớ ihắn chỉ là sự cố, tôi muốn Kiều Việt Sâm ngài."
"Cô là hồ ly à, giỏi câu dẫn đàn ông như thế.

Cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, trừ việc làm người phụ nữ của tôi." Kiều Việt Sâm siết chặt eo cô gái vào lòng, có vẻ hắn đã buông bỏ sự đề phòng đối với Mỹ Thanh
"Tôi không cần danh phận, miễn được làm tình nhân hầu hạ anh trên giường, có chết cũng cam lòng."

"Có lẽ cô không biết từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã muốn chiếm lấy cô khỏi thằng ranh đáng chết kia đâu."
Mỹ Thanh lẳng lơ nhìn thẳng mắt người trước mặt, bàn tay xoa tròn ngực lão, cơ thể ưỡn a ưỡn ẹo
"Nhìn anh vô cùng dồi dào năng lượng, cơ thể lại còn cường tráng, Anh Duy mà bằng một nữa của anh thì tốt quá, bên cạnh tôi mà cứ cặp kè hết cô này tới cô khác, hắn làm vậy mà coi được."
"Tính nó xưa giờ là vậy, chỉ biết ăn chơi rồi gái gú, ánh mắt nó đối với gia đình này giống như kẻ sát nhân vậy.

Cô lựa chọn phản bội nó để ở bên cạnh tôi là đúng đấy." Kiều Việt Sâm cười một cách thật to và giòn rã
Tên khốn, thốt ra những lời cay độc đó với cháu mình đúng là điên rồ.

Anh Duy không đáng chết, anh ấy sống lại trước mắt cô chính là sự may mắn, ánh mắt anh ấy tuy lạnh nhạt nhưng đối với Mỹ Thanh chính là ấm áp và cưng chiều nhất trên thế gian này
Mỹ Thanh từng nhủ trong lòng, cô phải giết chết hắn, giết chết Kiều Việt Sâm đã sát hại Thảo Ni
"Vừa hay bây giờ không có ai, chúng ta tìm chổ nào để xem biểu hiện của tiểu yêu tinh cô."
Gương mặt hắn biểu hiện sự d** đãng khiến cô thật sự kinh tởm, cố dặn bản thân không được né tránh
Nhưng vừa rồi có bóng đen lướt ngang qua khiến cô có chút cảnh giác, nơi này có sự xuất hiện hiện của kẻ thứ 3, không ngờ ông ta có nhiều kẻ thù tìm đến tận cửa, cô phải ra khỏi đây trước.
"Hôm nay thì không được, thời gian còn dài… anh không cần phải gấp gáp như vậy.

Ngày mốt, 8h rưỡi tại du thuyền ở bến cảng thành phố, tôi sẽ cho anh một bất ngờ" Mỹ Thanh đành dùng cách lạc mềm buộc chặt để từ chối Kiều Việt Sâm

Hắn ta đương nhiên vui vẻ đồng ý, cũng không nghĩ ngợi điều gì.
...............……………………...
Về tới nhà, Anh Duy từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ dịu dàng nhưng giọng điệu lạnh lùng truy hỏi "Vợ mới đi đâu về vậy?"
"Em gặp bạn!" Mỹ Thanh đáp trả một cách trôi chảy, không nghĩ hôm nay anh lại tan làm sớm
"Sao không gọi anh đưa về, buổi tối đi đường rất nguy hiểm."
"Chuyện nhỏ nhặt, em sợ làm phiền anh."
Ánh mắt anh nhìn nàng coi như cũng hiểu được đôi chút, anh hỏi tiếp "Kẻ đó là nam hay nữ? Nếu là nam thì anh sẽ không vui."
"Là nữ, sao anh hỏi nhiều vậy.

Ghen rồi à!"
Anh Duy cười nhạt, có ý định bỏ về phòng, bước chân lên cầu thang có vẻ cứng nhắc "Được, vậy em mau thay đồ đi."
"Em có mua bánh kem, chúng ta ăn thử đi, lát nữa em sẽ tắm sau."
"Bây giờ không được hả?"
"Em mới đi xa về, có chút không khỏe."

Anh Duy nắm chặt tay thành nấm đấm, giọng điệu trở nên cọc cằn "Mệt sao không ở nhà, lại còn la cà bên ngoài đến giờ này, có rất nhiều thứ dơ bẩn không thể thấy bằng mắt thường, em muốn bị bệnh sao?"
"Vậy anh có hứng thú tắm cùng em không, chồng yêu." Mỹ Thanh dựa vào ngực Duy, thành thạo ngậm yết hầu anh một cái, giọng điệu câu dẫn khiến anh có chút mềm lòng
"Đừng nháo nữa." Anh bất lực kéo Mỹ Thanh ra khỏi người mình
"Sợ em quyến rũ anh à, nhỏ nhen quá..."
"Anh đang nói chuyện nghiêm túc, em cứ châm mòi như vậy thì đừng có trách."
"Thì ra là anh đang ghen."
"Mỹ Thanh!"
Không để cô trả lời, anh liền mạnh mẽ kéo cô đi đến phía vòi sen, bật nước xả thật mạnh khiến Mỹ Thanh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cả người đều bị anh áp sát vào bức tường, rốt cuộc anh đang khó chịu cái gì chứ!
Mỹ Thanh không giỡn nữa, cô giận thật rồi "Anh bị làm sao vậy, muốn em lạnh chết sao." Làn da trắng mịn dưới dòng nước lúc ẩn lúc hiện, Anh Duy nhìn thôi cũng phải khẽ trượt yết hầu vài lần.
Trong lòng anh đang mang một cảm xúc kì quặc, anh không biết đâu, anh không cho phép kẻ nào được chạm vào cơ thể của nàng
"Yên tâm đi, anh bật nước nóng, em sẽ không chết cóng được!" Nghe giọng nàng bực tức, anh liền cười một cách tự nhiên
"Tự nhiên hung dữ, em đã làm gì sai hả?"
Anh Duy nghe cô nói liền bừng tỉnh, gương mặt trở nên hiền hòa "Anh không có, tất cả đều là vì muốn tốt cho em!"
Mỹ Thanh ghé sát vào tai anh nói nhỏ, hành động lại vô cùng quyến rũ "Có phải em không giống như những gì anh đã nghĩ?"
"Cho dù em thế nào, anh đều sẽ yêu em." Anh Duy ôm cô vào lòng an ủi
"Anh biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại giả vờ như không có gì, em giết người, em quyến rũ chú út của anh, anh dung túng cho em quá rồi."
Anh Duy quay mặt sang hướng khác như muốn cắt ngang cuộc trò chuyện "Anh không hiểu em đang nói gì.


Không biết bánh kem của em có cần bỏ tủ lạnh không nhỉ?"
Chuyện tới nước này cô cũng không thể giấu mãi, biểu hiện của anh hổm rày cô đều thấy rõ, chẳng qua là anh kiềm nén quá giỏi.
"Anh biết em giết người, nhưng lại cố tình nói với em là anh đã ra tay, muốn chứng tỏ với em điều gì đây? Lúc tối em bắt gặp anh lẻn vào văn phòng của Kiều Việt Sâm, và anh cũng thấy những gì không nên thấy, anh vẫn không muốn hỏi tại sao em lại làm như vậy hả?"
Anh Duy gục đầu xuống đất, đôi mắt ửng đỏ "Mỹ Thanh, ngày hôm nay anh tức điên lên đi được, đừng làm chuyện giống như ngày hôm nay nữa, em thuộc về anh, cơ thể em cũng vậy.

Làm sao có thể nhìn em và ông ta ân ái trong khi anh chẳng thể làm gì được!"
"Em không hề phản bội anh, nhưng em phải làm như vậy.

Chuyện của chúng ta chỉ có vài người biết, anh có thể ly hôn với em trong yên bình, vừa có thể cưới A Tình để ba anh vui lòng, sau này chuyện em làm đều không liên quan đến anh nữa."
Anh Duy ôm chặt Mỹ Thanh vào lòng khuyên nhủ "Đừng mà, bé bị làm sao vậy, anh không thích em nhắc tới chuyện ly hôn… chúng ta đã là vợ chồng, nhưng anh cần biết em đang muốn gì và định làm gì."
Nàng gằng giọng, hai tay nắm chặt mà rung người "Em muốn giết chết Kiều Việt Sâm, chính tay em sẽ kết liễu ông ấy."
"Được, anh sẽ giúp em, nhất định không để tay em bị vấy bẩn." Ánh mắt anh biểu hiện sự chắc chắn
"Anh là quán trọ, còn em là vị khách đặc biệt dừng chân ở đây, đừng xem em là điểm yếu của mình có được không?"
Chàng trai tiến đến đưa lưỡi vào trong chiếc miệng nhỏ ngọt ngào của cô, quấn quít cùng chiếc lưỡi nhỏ thơm tho kia, hút hết mật ngọt trong khoang miệng
"Chỉ khi có người cần bảo vệ, anh mới có thể trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Chẳng có người đàn ông nào xứng đáng có được em ngoại trừ anh."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi