SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi31

Lang Cửu dường như rất chống đối con gái, chuyện này Từ Bắc sớm đã cảm nhận được, bắt đầu từ khi cậu còn là một con sói nhép mồm hôi sữa, trước là Diệp Mẫn Mẫn, tiếp đến là Chu Tiểu Lôi, sau đó là Trần Tiểu Vũ…

Từ Bắc không biết vì sao, nhưng trong cuộc sống tiếp xúc với con gái là điều không thể tránh khỏi, cậu như vậy chắc chắn là chuyện phiền phức, đặc biệt là lúc này, biểu cảm trên mặt cậu viết đầy bực bội, ánh mắt lại lạnh đến dọa người.

Từ Bắc nghĩ rồi đứng dậy, định kéo Lang Cửu ra hành lang dạy dỗ một lúc.

Cô em giường trên trông rất xinh đẹp, đến cả lúc nhíu mày mắng “Thần kinh” cũng rất thu hút, nhưng phỏng chừng đây là lần đầu tiên cô nàng bị người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, trên mặt có hơi cứng lại, cầm chai nước không bỏ xuống mà cũng không uống.

“Anh nhìn gì mà nhìn…” cô em tuy bị ánh mắt Lang Cửu dọa sợ, nhưng không hiện ra mặt, không chịu cứ thế nhận thua.

“Câm miệng.” Lang Cửu nhíu mày, lành lạnh phun ra hai chữ.

Lần này đừng nói cô em ngây ra, đến Từ Bắc cũng ngây ra, đệt mợ, từ bao giờ học được từ vựng cao cấp như vậy!

Trong khoang lập tức không một tiếng động, qua đến mấy giây, Từ Bắc mới từ kinh ngạc hồi thần lại, nhào sang đẩy Lang Cửu ra ngoài cửa. Lang Cửu tựa như vẫn có chút không tình nguyện, nhìn chằm chằm cô em không chịu dời ổ, Từ Bắc hung hăng véo một cái lên tay cậu, cậu mới lề mề xoay người qua.

Từ Bắc nhanh chóng vừa đá vừa đạp hùng hổ đẩy cậu ra ngoài.

“Con mẹ nó mày giỏi lắm rồi! Ngầu lắm rồi,” Từ Bắc vừa kéo cửa lại liền lôi cậu vào nhà vệ sinh, “Con mẹ nó có phải mày định nhào tới cắn cho người ta hai phát không, mày xem cái tính tình hung thần ách sát của mày kìa…”

“Không cắn.” Lang Cửu thò tay che tay phải Từ Bắc, sợ hắn kích động quá đập vào tường.

“Mày nói mày vừa định làm gì?” Từ Bắc nhìn nhìn trước sau, trên hành lang không có ai, hắn ngừng lại rồi xoay người chọc chọc lên mình Lang Cửu, “Mày muốn làm gì?”

Lang Cửu không nói gì, mắt cũng không nhìn Từ Bắc, tùy tiện quan sát phía sau lưng hắn.

“Còn nữa… con mẹ nó mày nhìn bố này,” Từ Bắc bóp cằm cậu, “Biết bảo người khác câm miệng rồi? Ai dạy mày?”

“… bố nói.” Lang Cửu nhìn hắn.

“Bố nói? Hồi nào…” Từ Bắc nghĩ đến hình như tối hôm qua mình còn bảo Lang Cửu câm miệng, không còn lời nào để nói, dạy trẻ quả nhiên phải lấy mình làm gương, với đức tính này của mình, phỏng chừng Lang Cửu không học được cái tốt gì, vì vậy thở dài, đổi chủ đề, “Bây giờ cơ thể mày cảm thấy thế nào?”

“Tốt.” Lang Cửu biểu hiện vô cùng vui vẻ việc Từ Bắc đột nhiên quan tâm mình, cười rất tươi, hai cái răng chó trên mặt cũng lộ ra.

“Đừng cười ngu,” Từ Bắc che miệng cậu lại, “Mày đừng có lúc nằm xuống là người, lúc ngồi dậy thì là sói đấy, thế thì hai chúng ta chỉ có thể giết người diệt khẩu… cô em đó rất được, chết có hơi đáng tiếc…”

“Sẽ không.” Lang Cửu trả lời rất chắc chắn.

Từ Bắc không hỏi tiếp nữa, nhìn chằm chằm Lang Cửu một hồi, dẫn cậu đến khu hút thuốc, trong lòng có hơi lơ đễnh, bắt đầu cân nhắc việc khác.

Lúc Thẩm Đồ cứu sói con, nó vẫn là con sói, đợi lúc mình tỉnh lại nhìn thấy con sói, nó đã là người. Thẩm Đồ mua chocolate cho nó à? Hay dùng cách khác?

Hỏi Lang Cửu phỏng chừng chẳng hỏi ra được nguyên do, bây giờ người ta đã học được từ mới, không chừng một hồi thẳng thừng bảo hắn câm miệng luôn.

Từ Bắc móc thuốc ra hút, vừa rút bật lửa ra đã bị Lang Cửu đoạt lấy, cầm trên tay ấn bịch bịch nửa ngày mới đưa đến trước mắt Từ Bắc. Từ Bắc cắn thuốc hất hất cằm: “Muốn chơi? Đốt cho bố mày nào.”

Lang Cửu hứng chí bừng bừng đánh lửa giúp Từ Bắc châm thuốc, lại ghé vào bên mặt hắn nhìn, đến khi Từ Bắc phả một hơi khói vào mặt cậu, cậu mới vừa ho khan vừa xoay người đi.

Tờ giấy viết số điện thoại Thẩm Đồ nhét ngay trong hộp thuốc, Từ Bắc lấy điện thoại ra, ấn số, lúc chuông chờ bên kia vang lên, từ trong ống nghe tuyền đến một câu “Hoan nghênh đến với thảo nguyên…” xé gan xé phổi, Từ Bắc giật mình tay phải suýt nữa cũng giơ lên.

“Chuyện gì.” Thẩm Đồ bắt máy rất nhanh.

“Đệt, dùng chuông chờ này của anh khéo được trả lại tiền…” Từ Bắc nhìn cây cối vùn vụt về sau ngoài cửa sổ, “Hỏi anh chuyện này, con trai tôi lần này làm sao biến thành người đấy?”

“Sao biến cái gì, anh không biết sao?” Thẩm Đồ dường như nghe không hiểu câu hỏi của hắn.

“Tôi đang nói nó không ăn chocolate cũng biến thành người được sao?” Từ Bắc quét mắt qua Lang Cửu, thằng nhóc này đang che mũi nhíu mày nhìn nhà vệ sinh, nhà vệ sinh này coi như rất sạch sẽ, nếu hút thuốc, trên cơ bản mùi thối không rõ rệt lắm, nhưng đối với khứu giác của Lang Cửu mà nói vẫn có chút tàn khốc.

“Cậu ta phải ăn chocolate mới biến thành người?” Thẩm Đồ có hơi kinh ngạc với lời Từ Bắc, hỏi ngược lại một câu.

Lời này hỏi khiến Từ Bắc không biết nên đáp thế nào, sói con ăn chocolate mới có thể biến thành người, duy trì một khoảng thời gian lại biến trở về sói, đây là suy nghĩ cố định của hắn mấy tháng nay, bị Thẩm Đồ nói như vậy, hắn hơi không phản ứng lại được, lẽ nào không phải ăn chocolate?

“Đúng vậy, chẳng lẽ ăn rau chân vịt sao, anh có ý gì? Bây giờ tôi có hơi khó hiểu rồi.” Từ Bắc vứt thuốc vào nhà vệ sinh, giẫm vào bàn đạp xả nước một cái.

Lang Cửu nhìn, lại rất hào hứng đi theo giẫm lên bàn đạp liên tục mười mấy cái, cuối cùng không chịu nổi mùi hôi rụt ra ngoài.

“Cậu ta chẳng cần ăn cái gì cũng có thể biến thân, chỉ là cần thời gian để nắm bắt,” Thẩm Đồ trả lời rất chắc chắn, sau đó do dự một lúc lại bổ sung một câu, “Có lẽ chocolate có thể tăng tốc hoặc ổn định?”

“… Đệt mợ, anh cũng chả được tích sự gì, thật lãng phí bao nhiêu chocolate của lão tử,” Từ Bắc giật mình cảm thán một câu, “Vậy nó duy trì được bao lâu? Buổi tối chúng tôi mới đến An Hà, nhỡ trên xe nó biến lại thì làm sao?”

“Sẽ không đâu, có thể gượng được đến đó.”

“Gượng?” Thẩm Đồ dùng từ gượng, khiến Từ Bắc cảm thấy có chút bi tráng, sực nhớ đến chuyện lần trước Lang Cửu xuất huyết dưới da toàn thân, “Gượng không nổi sẽ xảy ra tình trạng gì?”

“Thời gian quá dài sẽ chịu không nổi, cơ bắp da thịt vân vân đều sẽ có vấn đề.”

Xe lửa vào đường hầm, mười vạn câu hỏi vì sao của Từ Bắc bị cắt ngang, thông tin thu được trong mấy phút này vượt quá và lật đổ toàn bộ kinh nghiệm hắn vất vả mấy tháng trời tổng kết ra.

“Bạn học Lang Hồ Hồ, chúng ta nói chuyện nào,” Từ Bắc duỗi tay ngoắt ngoắt Lang Cửu, đi vào trong khoang hành lý, ngồi xuống dãy ghế bên cạnh, “Thì ra lâu nay mày vẫn lừa chocolate ăn à?”

“Không có.” Lang Cửu dựa vào cửa sổ, mắt vẫn nhìn tay phải Từ Bắc đang quấn băng.

“Mày muốn biến thành người thì có thể biến đúng không?”

“Không nhất định.”

“Đậu xanh, vậy mỗi lần lão tử bảo mày ăn chocolate con mẹ nó mày đều biến được à?”

“… bố muốn.” Lang Cửu nâng mắt lên nhìn hắn, bộ dạng rất nghiêm túc.

“Bố muốn? Bố muốn cái đầu mày,” Từ Bắc có hơi bất đắc dĩ, kiểu giao lưu nói nửa câu mất nửa câu này quá tốn hơi, hắn đứng dậy đi về phía khoang ngủ. “Chuyện này sau này hẵng nói, lát nữa quay về, mày vào thì nằm xuống ngủ ngay, bố không bảo mày dậy thì mày không được dậy, không bảo mày nói mày không được nói, hiểu chưa?”

“Ừm.”

Lúc vào khoang Từ Bắc nghe thấy ông già đang nói chuyện với cô em, cửa vừa đẩy ra, hai người đều ngậm miệng, Từ Bắc khe khẽ ho một tiếng, nói với cô em giường trên: “Lúc nãy ngại quá, thằng bé này tính tình không tốt.”

“Đúng là tệ.” người đẹp vẫn chưa nguôi giận, tựa vào giường trên làu bàu.

Từ Bắc đang định lên giường ngủ luôn, nghe thấy lời này có phần khó chịu, khi nào mới đến lượt người ngoài chê này chê nọ Lang Cửu, hắn xụ mặt đáp lại một câu: “Cho nên con mẹ nó cô nói chuyện chú ý chút.”

Người đẹp nhướng nhướng mày còn muốn nói thêm gì nữa, phát hiện Lang Cửu đang đứng bên giường lạnh lẽo nhìn cô, chỉ đành hừ một tiếng rồi xoay người vào trong nằm bất động.

Suốt dọc đường Từ Bắc ngủ rất khó chịu, hắn nằm nghiêng bên trái nhất định có thể nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Lang Cửu, nhìn đến nỗi toàn thân hắn không thoải mái, lỗ tai nóng bừng, nằm nghiên bên phải lại đè trúng cánh tay, vì vậy chỉ đành nằm thẳng mặt hướng lên, ngủ đến lưng cũng cứng đờ.

Hai người ở trên cũng không nói gì, cơ bản cũng không hề xuống giường, không biết là không muốn động đậy hay là bị không khí quanh Lang Cửu ảnh hưởng, tóm lại mấy tiếng đồng hồ trong khoang yên tĩnh như không người.

Vậy cũng rất tốt, Từ Bắc tranh thủ lúc này lên kế hoạch chuyện sau khi đến An Hà. Tiền mặt trên người không còn bao nhiêu, hắn không định trọ lâu trong khách sạn, ngủ một đêm, sáng mai đi thẳng đến môi giới thuê nhà. Sau đó chính là vấn đề sinh hoạt, hắn thật ra vẫn còn một tấm thẻ, trong đó có số tiền, nhưng không nhiều, là dùng cứu cấp phòng khi ngày nào đó phải lưu lạc đầu đường xó chợ…

Thêm nữa chính là phải mời thầy giáo cho Lang Cửu, hắn không có kiên nhẫn dạy Lang Cửu, cũng sợ mình dạy hư, một đứa trẻ rất tốt, bị hủy trong tay mình thì thật không đáng.

Đến khi loa phát trên xe báo tên trạm, còn có mấy phút nữa là vào trạm, Từ Bắc đã dẫn Lang Cửu đến đợi bên cửa xe, Lang Cửu đứng sau lưng hắn, nhỏ tiếng hỏi: “Ở đâu?”

Loại câu hỏi không đầu không đuôi này Từ Bắc cảm thấy cũng chỉ có mình mới nghe hiểu, hắn ngoái đầu nhỏ giọng trả lời: “Đây là An Hà, cách Định Xuyên và Bắc Lĩnh rất xa, mày có dịch chuyển tức thời cũng phải dịch rất lâu mới về được, dịch không đúng nửa đường đã mệt chết.”

“Có thể nghỉ ngơi.” Lang Cửu nói, tay che miệng cười cười.

“Chà, còn biết có thể nghỉ ngơi nữa,” Từ Bắc vui vẻ, nghiêng đầu nhìn thấy động tác của Lang Cửu, nhịn không nổi vô vỗ mặt cậu, “Còn được, biết để bố mày bớt lo chút.”

Còn có một chuyện phải nghĩ cách xử lý, đó chính là răng của Lang Cửu, cười lên là thấy ngay hai cái, nếu cười lớn, lộ cả bốn cái không thành vấn đề, nếu không khiến người ta nhìn vào liên tưởng đến sói, cũng sẽ liên tưởng đến những nhà nghệ thuật mài nhọn răng cắt đầu lưỡi thành hai nửa.

Nhưng bất kể là nhổ bỏ hay mài cùn, người động thủ có thể đều sẽ bị Lang Cửu cắn chết…

An Hà trong mắt Từ Bắc, không có gì khác biệt với Định Xuyên, bề ngoài đều thuộc loại đến mùa đông thì biến thành màu xám trắng, để lộ thành phố nhỏ phương Bắc tịch liêu, đến bầu trời cũng xám xịt.

Có điều phải tính đến diện tích, ít nhất lớn gấp hai lần Định Xuyên, nếu miễn cưỡng so sánh thêm mức độ phồn vinh, cùng là mùa đông, lại thêm năm mới, trên phố lại náo nhiệt hơn Định Xuyên nhiều, tuy nói thời gian hàng quán đóng cửa thoạt nhìn cũng tầm tám giờ, nhưng trên đường lại vẫn có không ít người dạo loanh quanh.

“Đói.” Lang Cửu đến giờ cơm thì đói, ở trên xe cậu đã đói rồi, nhưng Từ Bắc không cho cậu nói chuyện, cậu vẫn luôn nhịn, bây giờ không có yêu cầu cấm nói, cậu vội vàng nói ra.

“Biết rồi,” Từ Bắc nhìn ngó xung quanh, không có nơi nào ăn được, “Đến khách sạn đã, vào ở rồi gọi cơm vậy, lúc này không tìm được đồ ăn, cũng chín giờ rồi.”

“Ừm.”

Từ Bắc dắt Lang Cửu dạo loanh quanh dọc theo con đường, chuẩn bị vẫy xe tùy tiện tìm một khách sạn trọ.

Đi chưa được mấy bước, ngang qua một trạm xe bus, trên xe không ít người xuống, Từ Bắc theo thói quen quét mắt qua đám người, nhìn thấy một người đàn ông, trong lòng hắn khẽ động, gặp người đưa tiền rồi.

Người đàn ông mặc áo khoác này vừa gọi điện thoại vừa móc ví tiền ra từ trong túi áo trong, lấy tờ giấy ra đọc gì đó vào điện thoại, đọc xong tiện tay nhét ví tiền vào túi áo khoác, tiếp tục bô lô ba la vào điện thoại đi tới.

Hơn nữa còn là để trong túi bên phải, với Từ Bắc mà nói, đây quả thực là còn tiện hơn lấy tiền từ ATM.

Ngón tay trái Từ Bắc đút trong túi búng một cái, chuyện thuận tay, thì làm luôn thể.

“Đi theo bố.” hắn thấp giọng nói với Lang Cửu một câu, bước chân tăng tốc đi theo.

Người đàn ông vẫn đang nói điện thoại, nghe giọng điệu rất tức giận, hình như đang cãi nhau, căn bản không để ý đến người đi đường lui tới bên cạnh.

Từ Bắc đi vượt lên bên phải anh ta, tay trái từ trong túi thò ra, tiếp đó liền chạm đến lớp da lạnh lẽo của ví tiền.

Lúc kẹp được ví tiền của người đàn ông ra, hắn dùng khóe mắt nhìn thấy từ phía kia của người đàng ông có hai người đi tới.

Hắn do dự một chút, ví tiền đã kẹp được trong tay, thả về quả thực không phải tác phong của hắn, vì vậy vẫn theo kế hoạch đẩy ví tiền vào trong tay áo mình, làm như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

Từ Bắc hoàn toàn xa lạ với đường xá trước mắt, chỉ có thể đi về phía có ánh đèn.

Hai người kia đi theo phía sau, Từ Bắc không cần quay đầu cũng biết, đây là gặp phải đồng đạo địa phương. Mẹ nó đúng là xui xẻo, hắn mắng thầm trong lòng một câu, vừa nãy cho dù thả ví tiền về, phiền phức này cũng không tránh được.

Nếu đây là Định Xuyên, không ai dám cà quấy theo đuôi hắn sau khi hắn đắc thủ như vậy, nhưng đây là An Hà, hắn ở trong mắt những người này, chỉ là một tên tội phạm vùng khác phạm quy củ thiếu đòn, hơn nữa còn mang thương tật.

Con đường này rất nhanh sẽ đi đến cuối, trước mặt là ngã ba, Từ Bắc chọn rồi trực tiếp rẽ phải.

Vừa rẽ qua góc đường, không đợi Từ Bắc nhìn rõ tình hình trên đường, từ trong bóng tối của góc tường đột nhiên có một người xông ra, trên tay cầm thứ gì đó ném thẳng tới.

Thứ này ném đến trước mắt Từ Bắc hắn mới nhìn rõ, một tấm ván gỗ rất bình thường, điều không bình thường là, tấm ván này phần hướng vào mặt hắn đóng hai hàng đinh.

Tránh không thoát, trong lòng Từ Bắc thở dài một hơi, mẹ nó sắp bể mặt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi