SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Buổi sáng lúc thức dậy Từ Bắc phát hiện mình xem sói con như gối mà ôm, chân và tay đều đè lên bụng nó. Từ Bắc trở mình nằm ngang, có chút buồn phiền, không biết từ khi nào mình đã bắt đầu nuôi thói quen ôm thứ gì đó ngủ, trước đây còn luôn khinh bỉ Kiều Khiêm.

Sói con đang nằm nghiêng mũi thở ra một hơi dài, nó vẫn bị đè, thở cũng sắp không đều.

“Ngu ngốc,” Từ Bắc duỗi thắt lưng, lại nhắm mắt, “Không nhúc nhích chút nào sao, đè chết mày luôn.”

Sói con cũng theo đó căng thẳng bốn chân duỗi thắt lưng trên giường, nhổm dậy rũ lông, trong ánh nắng chiếu vào qua khe rèm cửa sổ có thể nhìn thấy lông tơ màu trắng của nó bay múa.

“Cút sang một bên mà lắc! Mẹ nó mày không biết mình rụng lông à!” Từ Bắc nổi nóng, lông mao sói con rụng xuống đâu đâu cũng có, dễ đến mấy lần Từ Bắc đang ăn đều có thể ăn phải một cọng lông.

Sói con nhảy xuống giường, lại duỗi thắt lưng dưới sàn nhà mới chậm chạp ra khỏi phòng ngủ.

Từ Bắc giơ tay phải mình lên nhìn nhìn, hai ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra thêm một lần, chắc cũng vừa rồi. Nếu tay không còn gì đáng ngại, thì phải bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề sinh nhai.

Vừa nghĩ đến chuyện này hắn lại buồn bực một phen, ngẫm nghĩ, hô một câu: “Bạn học Lang Cửu, lấy điện thoại sang giúp tao.”

Lang Cửu cầm điện thoại vào cho hắn, lại nhíu mày ngáp một cái.

“Mẹ nó tối qua mày không ngủ à.” Từ Bắc vừa bấm số vừa quét mắt nhìn cậu, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thiếu ngủ của Lang Cửu, vừa dậy đã ngáp.

“Ngủ rồi.” Lang Cửu xoay người ra ngoài, cậu quả thực buồn ngủ, không phải vì ngủ thiếu hai tiếng, mà là vì Thẩm Đồ kéo cậu chạy điên cuồng mấy chục vòng, còn thêm thời gian trong hình người hơi dài.

Có điều Lang Cửu vẫn dự định ngày nào cũng đi, không chỉ để bảo vệ Từ Bắc, còn có một điều khiến cậu rất hứng thú, Thẩm Đồ giữ hình người liên tục hai ngày, sao y làm được?

“Tôi bảo này cụ Thẩm, anh xách tôi tới An Hà rồi phủi tay không lo nữa à?” Từ Bắc nằm trên giường gọi điện cho Thẩm Đồ, đến An Hà đã một tháng, thời gian này Thẩm Đồ không liên lạc với hắn được mấy lần, hắn có chút tức giận bất bình, “Có phải anh xem lão tử là máy in tiền không, anh cũng không sợ tôi chết đói ở đây à.”

“Tôi cảm thấy cũng gần như vậy, không phải anh kiếm tiền rất dễ dàng sao.” Thẩm Đồ nghe có vẻ đang ăn sáng, giọng nói rất nhàn nhã.

“Khốn kiếp,” Từ Bắc ngồi dậy nhìn một cái ra phòng khách, Lang Cửu đang rửa ráy trong phòng tắm, “Tạm thời tôi không định như vậy, có ảnh hưởng không tốt tới Lang Cửu, con mẹ nó nó học nhanh quá, ra tay còn nhanh hơn tôi, thế này không được…”

“Tay anh khỏe chưa.”

“Căn bản là khỏe,” Từ Bắc nhìn nhìn tay, “Hai ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra một chút, bây giờ cũng khá ổn rồi.”

“Giới thiệu công việc cho anh vậy,” Thẩm Đồ cũng không hỏi nhiều, rất dứt khoát nói, “Từng làm quán bar chưa?”

“Làm? Chưa từng làm, nhưng thường xuyên đi,” Từ Bắc ngẩn ra một lúc, “Anh không phải chứ, tôi đến quán bar làm được gì…”

“Anh không đến quán bar thì làm được gì,” Thẩm Đồ bật cười, “Anh trông cũng không tệ.”

“Cái đệt! Ông nội anh Thẩm Đồ,” Từ Bắc nổi nóng, nhảy khỏi giường, vừa mặc quần vừa mắng, “Anh cứ nói đi, anh sắp xếp cho lão tử, chỉ bán nghệ không bán thân.”

“Bưng rượu các thứ đi đã, quán bar của người bạn, còn có chiếu ứng…”

“Đáng tin không, bạn của một con sói mở quán bar?”

“Anh có đi hay không.”

“Đi.”

Đương nhiên đi, không phải chỉ là ghi món bưng rượu ở quán bar thôi sao, cũng không phải nghề có yêu cầu cao gì, còn có thể bớt thời gian ngắm gái các kiểu, không tệ. Từ Bắc cúp điện thoại đi vào phòng khách, tìm đồ ăn trong tủ lạnh, trong mấy thứ Từ Lĩnh mang tới có không ít thức ăn lò vi sóng, bỏ vào hâm một chút là ăn được.

“Bố muốn đi làm?” Lang Cửu ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ có cái quần lót.

Từ Bắc ném quần cho cậu, nhớ đến hôm đó cậu dương dương đắc ý nói mình chân dài, Từ Bắc nghĩ kỹ lại, dài thật, hơn nữa cơ bắp cân xứng, căng nít: “Ừm, bảo chú Thẩm mày liên hệ, còn không kiến được tiền nữa, chúng ta sắp hết cái ăn rồi.”

“Tôi đi,” Lang Cửu nghĩ cũng không nghĩ, “Bố đừng đi.”

“Mày ở yên trong nhà là được, học với Giang Việt…”

“Không, tay bố chưa khỏi, làm việc rất mệt.” Lang Cửu kéo tay Từ Bắc sang nhẹ nhàng sờ sờ, trong tay Từ Bắc có đinh thép, cậu cũng không biết đinh thép này sau này có phải lấy ra không, tóm lại để Từ Bắc thế này đi làm thì không được.

“Đừng như đàn bà thế, công việc này không mệt, nếu mày thật sự muốn để tao bớt lo thì ngoan đi, ngoan ngoãn học hành ngày ngày tiến bộ.”

Lúc Giang Việt đến dạy, Từ Bắc cũng xem như xoắn xuýt vấn đề học hành với Lang Cửu xong, vừa nhìn thấy Giang Việt, giống như nhìn thấy cứu tinh: “Đệt mợ thầy Giang thầy cũng chịu đến rồi, thầy mau dạy học cho tên ngốc đầu gỗ này đi, phiền chết tôi rồi.”

“Chú muốn ra ngoài?” Giang Việt nhìn thấy Từ Bắc vội vàng mặc áo khoác, vỗ vỗ vai Lang Cửu, “Nào Cửu ngoan, chúng ta tán dóc.”

“Tôi ra ngoài dạo một vòng, thuận tiện mua chút đồ ăn.”

Lang Cửu rầu rầu không vui nhìn Từ Bắc ra cửa, quay đầu vẻ mặt sầu muộn nhìn Giang Việt: “Anh ấy muốn đi làm.”

“Ừm, cậu xót anh ấy chứ gì,” Giang Việt bò ra bàn, cười nhìn cậu, “Đợi cậu học được rất nhiều thứ rồi, thì có thể không để anh ấy đi nữa, nhưng bây giờ tiền cậu đi làm công không đủ cho hai người sống, cậu phải nghiêm túc học… chết ngất, đây là cái gì!”

Một hộp ba con sói đã xé chất lộn xộn trên bàn, Giang Việt liếc mắt qua, tròng mắt cũng sắp lồi ra ngoài: “Các… các người… dùng cái này rồi? Trời đất ơi…”

“Đây là ba con sói,” Lang Cửu rất vui vẻ giải đáp nghi hoặc của Giang Việt, đây vẫn là lần đầu tiên cậu có cơ hội dạy cho người khác, lập tức hứng trí, “Ngừa thai, phòng bệnh, bôi trơn.”

“… hả, biết rồi,” Giang Việt nhìn Lang Cửu thành thạo giảng giải chịu không nổi, cậu ta cầm ba con sói trên bàn, đếm thử, phát hiện thiếu một cái, “Má ơi, dùng rồi?”

“Không có, tôi lấy một cái,” Lang Cửu rầu rĩ không vui bò ra bàn, “Anh ấy không cho tôi xé.”

Giang Việt nhét hết ba con sói vào hộp đóng lại, đầy ẩn ý nói với Lang Cửu: “Cửu ngoan, cậu nói tôi biết, cậu và Từ Bắc rốt cuộc có chuyện gì? Có phải cậu thật sự rất thích anh ấy, thích đến muốn… ấy ấy… anh ấy?”

“Ấy ấy?”

“Thì là… ai da… thì như trong MP4 của tôi?”

“Ừm,” Lang Cửu đáp một tiếng, ngẫm nghĩ lại ngẩng đầu nhìn Giang Việt, “Nhưng anh ấy rất đau…”

“Đệt mợ!” Giang Việt kêu lớn một tiếng, cũng không màng duy trì hình tượng thầy giáo trước mặt Lang Cửu nữa, cậu ta lập tức nhảy dựng, chỉ mặt Lang Cửu nửa ngày mới nói một câu, “Đệt mợ… cuối cùng tôi cũng biết tại sao Từ Bắc đánh tôi rồi…”

Giang Việt đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai mình rất nặng, nếu không làm chút bổ khuyết về phương diện này cho Lang Cửu, không chắc sau này mình còn bị ăn đòn nữa không, Từ Bắc đánh người không chút lưu tình, xuống tay rất nặng, lần trước bị đánh một đấm, mãi đến trưa cậu vẫn còn buồn nôn, tay trái mà cũng khỏe như vậy.

“Cửu ngoan, bài học hôm nay sửa một chút, chúng ta nói về chuyện của cậu với Từ Bắc… đương nhiên, anh ấy về rồi thì không được nói.”

“Ừm.”

“Nào, Từ Bắc có cảm giác gì với cậu tôi không biết, nhưng nếu cậu thích một người, không thể cưỡng ép cậu hiểu chứ, chuyện này là thế này…”

Lúc Từ Bắc xách đồ ăn về, Giang Việt đang chụm đầu với Lang Cửu biểu cảm nghiêm túc học bài trên vở. Thấy hắn về, Lang Cửu lập tức bật dậy đến đón lấy đồ ăn trên tay hắn, rất thành thục mang vào nhà bếp sửa soạn.

“Trưa ở lại đây ăn đi?” Từ Bắc nhìn nhìn Giang Việt.

“… khỏi, khỏi, dạy xong rồi, tôi đi đây.” Giang Việt cuống cuồng mặc áo khoác định đi.

Từ Bắc có chút khó hiểu, đột nhiên nhìn thấy ba con sói trên bàn đã được dọn dẹp, tóc thiếu điều cũng dựng lên gào thét, hắn xông tới kéo Giang Việt lại: “Cậu…”

“Không sao không sao, tôi không nhìn thấy.” Giang Việt vùng vẫy đi ra cửa, cậu ta sợ Từ Bắc nổi giận lại đánh mình.

“Đây là em tôi kẹp theo lúc mang đồ sang cho!” Từ Bắc kéo áo cậu ta giải thích, Giang Việt mơ hồ biết chuyện của Lang Cửu, hắn sợ thứ này sẽ gia tăng nghi ngờ của Giang Việt.

“Hả… em chú… quan tâm thật,” Giang Việt không biết nên nói gì mới được, qua quýt bậy bạ, “Tôi cũng rất muốn có em trai như vậy.”

Lang Cửu vẫn luôn ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghe thấy cửa nhà đóng choang một tiếng, tiếng bước chân Từ Bắc đi về phía cậu, cậu vội vàng cúi đầu tiếp tục xử lý cá Từ Bắc mua về.

Cậu ghét ăn cá, mùi tanh cho dù khử thế nào cũng không hết, nhưng hình như Từ Bắc thích ăn, cho nên cậu chưa từng nói với Từ Bắc lúc cậu ăn cá luôn muốn nhổ.

Từ Bắc vào nhà bếp lại không nói gì, chỉ tựa vào bên tường nhìn bóng lưng Lang Cửu bận tới bận lui, Lang Cửu dáng người cao, so với hắn mà nói có hơi gầy, nhưng dáng vẻ cậu khom lưng làm việc trông vẫn rất hài hòa, khiến Từ Bắc có một loại ảo giác, thật ấm áp.

Giang Việt chắc chắn đã nói gì đó với cậu, nếu không cậu cũng sẽ không nghe thấy mình bước vào lại chẳng thèm ngoái đầu kiếm vài lời khen. Có điều Từ Bắc vẫn tin tưởng Giang Việt, Giang Việt tuy có lúc hơi thiếu não, nhưng rất nhiều vấn đề cậu ta vẫn có thể biểu đạt rõ ràng hơn hắn.

Những vấn đề mình căn bản không mở miệng được, Giang Việt luôn có cách giải thích rõ ràng cho Lang Cửu.

“Kho hay hấp?” Lang Cửu cầm con cá đã làm xong lên vẫy vẫy với hắn, vẩy nước cá tanh rình đầy mặt hắn.

“Hấp đi,” Từ Bắc lau lau mặt, “Mày chững chạc chút được không.”

“Có nên kho thử không?” Lang Cửu chỉ biết Từ Bắc muốn hấp, lần nào Từ Bắc cũng nói hấp, hấp nặng mùi nhất, cậu rất mong chờ nhìn Từ Bắc, hy vọng hắn ngẫu nhiên cũng ăn kiểu kho không quá nặng mùi một lần.

“Tùy vậy…” Từ Bắc xoay người chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Lang Cửu, “Có phải mày không thích ăn cá?”

“Không có,” Lang Cửu cười rất xán lạn, “Bố thích ăn nên hỏi thử.”

“Vậy mày thích ăn gì?” Từ Bắc đi đến bên cạnh Lang Cửu, hình như mình có hơi thất bại, ở chung lâu như vậy, thằng bé này cũng có thể phát giác được mình thích ăn gì, nhưng mình lại hoàn toàn chưa từng chú ý Lang Cửu thích ăn gì, hắn thật đúng là chỉ biết nít bụng cho Lang Cửu còn chuyện khác mặc kệ.

“Thịt bò hầm,” Lang Cửu cười cười với hắn, liếm mép một cái, có hơi ngượng ngùng ló ra một cái răng nanh, “Còn có… gà nướng.”

Từ Bắc dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên răng nanh của cậu: “Ngày mai ăn thịt bò hầm đi.”

Lang Cửu vì câu nói này mãi đến buổi tối đi ngủ vẫn còn hưng phấn, Từ Bắc nằm nghiêng quay mặt vào tường, cậu rất vui vẻ nhỏ giọng gọi một tiếng với cái gáy của Từ Bắc: “Tiểu Bắc.”

“Hửm?” Từ Bắc đáp một tiếng, Lang Cửu đột nhiên bắt đầu gọi hắn là Tiểu Bắc, tối hôm qua lúc nghe thấy hắn còn có chút quái lạ, Lang Cửu trước giờ chưa từng gọi tên hắn, có điều giọng nói trầm thấp lại mang chút khàn khàn này gọi tên mình, tự dưng khiến hắn cảm thấy thật thân thiết.

“Bố thích ăn thịt bò hầm không?” Lang Cửu cọ cọ vào người Từ Bắc.

“Không có cảm giác đặc biệt, mày thích ăn thì chúng ta ăn.”

“Một bữa cá một bữa thịt bò được không.” Lang Cửu lại cọ cọ, dáng vào lưng Từ Bắc, gác cánh tay qua eo hắn.

Từ Bắc thở dài, tay Lang Cửu cũng không có động tác tiến lên, hắn cũng không nói gì, thằng bé này dính người quá: “Nếu mày không thích ăn cá, mọi bữa thịt bò cũng được, tao không hề gì.”

“Tôi cũng không sao.” tay Lang Cửu di chuyển, cầm lấy cánh tay Từ Bắc.

“Xem ra mày không thích ăn cá, vậy sau này mình không ăn nữa, mày không thích ăn thì nói.”

“Ừm.” Lang Cửu thừa lúc này Từ Bắc vui vẻ ôn hòa, vội vàng lặng lẽ dán thêm tới trước, sau đó duy trì tư thế này bất động, Giang Việt nói rồi, đừng cứ lần nào cũng chọc đến khi hắn mắng mới dừng tay.

Sau khi Từ Bắc ngủ say, Lang Cửu lẳng lặng rời giường, cậu mãi không ngủ, sợ đến giờ mình không dậy được, đây là lần huấn luyện đầu tiên đã hẹn với Thẩm Đồ, cậu không thể đến trễ.

Lần này cậu không để tay trần ra ngoài như hôm qua nữa, mà rón rén mặc quần áo xong mới ra cửa.

Lúc đến gần rừng cây Lang Cửu cẩn thận lưu ý một chút, không phát hiện hơi thở của Thẩm Đồ, nhưng đến khi cậu chạy tới bên tảng đá kia, Thẩm Đồ đã ngồi ở đó.

“Quần áo cởi hết.” Thẩm Đồ nhìn cậu cũng không nói gì khác, trực tiếp hạ lệnh.

“Tại sao?”

“Sẽ làm rách áo, toàn bộ cởi hết, chừa lại quần lót là được.”

“Ờ.” tuy có hơi không tự nhiên, nhưng Lang Cửu vẫn nghe lời bắt đầu cởi quần áo, sớm biết huấn luyện không cho mặc đồ, vừa nãy cậu đã không cần phí nhiều công sức như vậy cẩn trọng mặc quần áo xong mới ra ngoài.

Cởi quần áo xong, Lang Cửu ngẩng đầu lên vừa định hỏi Thẩm Đồ bây giờ phải làm gì, Thẩm Đồ đột nhiên đứng dậy, không đợi Lang Cửu kịp phản ứng đã xông tới, đầu ngón tay dưới ánh trăng lóe lên quầng sáng màu đen xẹt qua.

Lang Cửu chỉ cảm thấy sau lưng một trận đau thấu, đến lúc quay đầu lại, Thẩm Đồ đã nhảy ra ngoài hai mét sau lưng cậu: “Đau không.”

“Đau!” Lang Cửu nhíu mày, trên lưng có cảm giác như bị sừng côn trùng mỏng mảnh xẹt qua, cậu biết, mình chảy máu rồi.

Thẩm Đồ không lên tiếng, lại vồ tới lần nữa.

Lần này Lang Cửu lưu tâm hơn, cậu đoán được Thẩm Đồ sẽ còn hành động, cho nên vẫn luôn không thả lỏng, lúc Thẩm Đồ xông lên lần nữa cậu tức tốc nhảy sang bên cạnh.

Nhưng dường như không có tác dụng gì, trên tay trái lại đau đớn một trận, cậu nhìn nhìn, một vết thương sâu hoắm.

“Móng vuốt của cậu đâu,” Thẩm Đồ lắc lắc tay mình, khóe miệng mang một tia đùa cợt, “Cho tôi xem thử móng vuốt của cậu, nếu không phản kháng một tiếng sau cậu sẽ chết ở đây, phế vật con.”


Tác giả: Từ Bắc sắp đi làm rồi, khụ…

Hai người đều bắt đầu sắp bận rộn rồi

Đúng rồi đúng rồi, về tên của Bệ Nhã, cụ Sa nói tôi mới ngộ ra, cô là họ Tiết, không phải Bệ, chữ Bệ là tôi tay tàn đánh nhầm, hơn nữa mãi không phát hiện, trước đó tôi lười sửa lại, về sau tôi sẽ chú ý, hehe

======

Chữ Bệ 薜 và chữ Tiết 薛, khá là giống nhau:))) nhờ bàn tay tàn của tác giả thế là chúng ta phải làm quen với tên mới thôi:)))

Mị thì trước là cũng lười, sau là cảm thấy Bệ Nhã nghe hay, nên mị cũng không sửa đâu, hihi~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi