SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Từ Bắc phát hiện Giang Việt thực ra là tên cuồng công việc, trước đây cậu ta mỗi ngày chẳng ngại mưa gió đến dạy học cho Lang Cửu, chưa từng đến trễ, thời gian lên lớp chỉ có kéo dài chứ không hề kết thúc sớm hơn, lúc này trừ dạy học bình thường, cậu ta lại có có thể trời gầm không đổi mỗi tối dẫn Lang Cửu ra ngoài huấn luyện, địa điểm huấn luyện ở một công viên nhỏ gần đó, mỗi tối từ hai đến bốn giờ.

“Mệt quá…” Lang Cửu bò lên giường, để tay trần mặc mỗi quần ngủ, trước giờ không chịu mặc quần ngủ đàng hoàng, chỉ qua loa kéo lên hông như thế, cọ một cái lên giường đã tuột luốt, bên trong còn chẳng có gì.

“Xê ra chút, lão tử mới mệt,” Từ Bắc kéo kéo quần ngủ của cậu lên thắt lưng, bò qua người cậu nằm xuống, mỗi ngày hắn tan ca về nhà, Lang Cửu đều vừa vặn ra cửa, “Mày hỏi thầy Giang của mày xem, rốt cuộc cậu ta có phải người không, liên tục như thế mà cũng chịu nổi, bố hết sức nghi ngờ cậu ta là người cơ khí hóa…”

“Người cơ khí hóa là gì.” Lang Cửu thò tay nắn chân Từ Bắc, xem như xoa bóp.

“Chính là người giả, không biết đau không biết mệt, cũng không chết được.” Từ Bắc nhắm mắt lại, chuyện xoa bóp tạm bợ này, méo mó còn hơn không.

“Anh ấy không phải người cơ khí hóa,” Lang Cửu nghĩ nghĩ, “Anh ấy biết chảy máu.”

“Sao mày biết?” Từ Bắc mở một con mắt ra nhìn cậu.

“Lúc cào anh ấy bị thương anh ấy sẽ chảy máu.”

“Cái đệt, mày làm Giang Việt bị thương?” Từ Bắc có chút khẩn trương, Giang Việt không phải Thẩm Đồ, cậu ta bị thương sẽ không khôi phục ngay được, “Mày kiềm chế chút… Giang Việt cũng đúng là phế vật…”

“Anh ấy nói không sao,” Lang Cửu cười cười, có hơi đắc ý, “Anh ấy đánh không lại tôi, lần nào cũng nấp mới được.”

“Thế cũng phải cẩn thận, nhỡ giết chết cậu ta chúng ta đền không nổi đâu.” Từ Bắc ngồi dậy nghiên cứu vết thương trên người Lang Cửu từ trên xuống dưới, mỗi lần cậu huấn luyện đều sẽ bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Căn cứ miêu tả của Lang Cửu, Từ Bắc có thể phán đoán được huấn luyện của Giang Việt và Thẩm Đồ hoàn toàn khác nhau, Thẩm Đồ là chiến đấu một chọi một, còn Giang Việt là… đánh lén và gài bẫy.

Lúc gần hai giờ điện thoại của Từ Bắc đột nhiên vang lên, Giang Việt gọi đến, nói hôm nay không cần huấn luyện nữa: “Tôi phải đi xem Thẩm Đồ, anh ta rời khỏi khách sạn rồi.”

“Vết thương anh ta đỡ rồi à?” Từ Bắc có hơi khẩn trương khó hiểu, một khi Thẩm Đồ có bất kỳ hành động gì, nhất định sẽ có liên quan đến Lang Cửu.

“Mấy ngày nay đỡ hơn không ít,” Giang Việt hơi ngừng, “Chú hai, lát nữa có thể tôi sẽ không ở gần đây, không chiếu ứng được các người, chú nghe đây, nếu có chuyện gì, người của Thẩm Đồ sẽ chiếu ứng các người, trên mặt của bọn họ đều có vết sẹo…”

“Đệt, bang Thẹo hả, biết rồi, ý cậu là sắp xảy ra chuyện ư?” Từ Bắc đột nhiên cảm thấy Giang Việt có hơi giống đang giao phó hậu sự.

“Hửm? Tôi có nói sắp xảy ra chuyện sao?” Giang Việt cười, “Tôi chỉ nói với chú một tiếng, có điều người có sẹo cũng không nhất định đáng tin…”

“Thế không phải phí lời à!”

“Chú bảo Cửu ngoan, kẻ đi cùng Cố Hàng kia, cũng là kẻ phản bội, trên mặt gã ta cũng có sẹo, Liên Quân là do gã ta giết,” Giang Việt vừa nghĩ đến còn có một kẻ trở giáo như vậy đã thấy một cơn chán ghét, “Cửu ngoan đã từng đụng phải Cố Hàng và kẻ đó trong rừng, cậu ấy sẽ nhớ.”

“Ừ, nói sao nhỉ,” Từ Bắc cũng không biết nên hỏi chuyện này thế nào, chỉ đành trực tiếp hỏi một câu, “Hai người sẽ không chết chứ, cậu và Thẩm Đồ ấy.”

“Không đâu, tôi vẫn chưa muốn chết đâu, tôi còn trẻ, tiền đồ vô lượng vậy mà, còn về Thẩm Đồ,” Giang Việt cắn cắn môi, “Người muốn giết anh ta nhiều lắm, anh ta cũng vẫn không chết, thật thần kỳ.”’

Thẩm Đồ là kẻ phản bội sớm nhất, trong mắt rất nhiều người, y mang mấy phần màu sắc truyền kỳ như thế.

Y do Lâm Duệ nuôi lớn, Lâm Duệ đã dồn hết mọi tâm huyết vào y, huấn luyện y rất nhiều năm, mà cuối cùng y lại chọn bỏ đi, Lâm Duệ có cơ hội giết y, lại không làm vậy.

Trong vài năm sau đó y giống như mất tích, không ai còn gặp y nữa, lão đại vẫn luôn cho rằng không thể lưu Thẩm Đồ lại, cần phải thanh trừ, trước sau lại không thể tìm được y, khi y xuất hiện lần nữa, người được phái đi thanh lý lại không ai có thể ngoại lệ trở về.

Đối với rất nhiều người mà nói, Thẩm Đồ là một cơn ác mộng.

Trước khi Giang Việt gặp Thẩm Đồ có rất nhiều tưởng tượng về y, ánh mắt sắc sảo, gương mặt tràn đầy sát khí, tấn công ác nghiệt vô tình gì đó…

Điều khiến cậu ta thất vọng là, Thẩm Đồ chỉ là một người đàn ông mang vài phần ngang ngạnh, hơn nữa phần lớn thời gian đều rất ôn hòa.

“Cậu chết rồi.” móng vuốt lạnh lẽo kề vào cổ họng Giang Việt, một giọng nói vang lên sau lưng cậu ta.

“Chết trong tay chú hai cũng rất bình thường,” Giang Việt cười cười, ngoái đầu lại nhìn gương mặt Thẩm Đồ, vẫn còn hơi tái nhợt, “Sao chú ra đây? Mang vết thương nặng như vậy xuất hiện, sẽ có rất nhiều người mưu đồ thử thân thủ với chú.”

“Theo tôi đến một nơi,” Thẩm Đồ không chọc ghẹo cậu ta đôi câu như bình thường, thoạt nhìn rất âm trầm, “Nếu tối nay cậu không giúp tôi, tôi sẽ giết cậu.”

“Đi đâu?”

“Định Xuyên, đến nhà Liên Quân.”

Sau khi cả nhà Liên Quân bị diệt môn, ngôi biệt thự tràn đầy khí thế giống như lâu đài kia đã bị phong tỏa, căng đầy dây cảnh giới màu vàng, lại mãi không thể phá án.

Giang Việt chưa từng đến Định Xuyên, càng chưa từng đến biệt thự của Liên Quân, lúc này bị Thẩm Đồ nửa xách lên ném vào sân sau qua vách tường cao ba mét, cậu ta đột nhiên có một loại cảm giác choáng váng dữ dội, cậu ta chưa từng cảm thấy loại cảm giác này, trong nháy mắt ngồi sụp xuống đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

“Cậu thế nào.” Thẩm Đồ nhảy theo vào, xách cậu ta từ dưới đất lên.

“Chú hai, chú nặng tay quá rồi,” Giang Việt ấn thái dương, vẻ mặt khó chịu nhỏ giọng oán trách, “Tôi cũng đâu phải bao bố, sao chú có thể ném tôi vào lung tung như thế, não tôi bị chấn động rồi!”

“Tôi hỏi cậu cảm thấy thế nào.” Thẩm Đồ để cậu ta dựa vào tường sân, nhìn mặt cậu ta.

“Rất choáng.”

“Trừ choáng ra còn cảm giác gì khác.” Thẩm Đồ ngẫm nghĩ, đỡ Giang Việt đi vào nhà, “Vào trong thử xem.”

“Thử gì?”

Trong nhà một vùng tối đen, nơi Giang Việt bị Thẩm Đồ đẩy vào hẳn là hành lang thông đến đại sảnh phía trước, mắt cậu ta vẫn chưa kịp phán đoán ra hoàn cảnh đại khái trong bóng tối, trong tai đột nhiên vang lên ù ù, theo đó là tạp âm dữ dội và đốm sáng cực lớn lướt qua trước mắt như điện xẹt.

“Anh hùng của tôi ơi,” Giang Việt lùi mạnh về phía sau giữa một vùng ánh sáng và âm thanh hỗn loạn, đạp lên chân của Thẩm Đồ, “Chú hai, tôi sắp chết rồi…”

Giọng Giang Việt run rẩy dữ dội, đã không còn trấn định như bình thường, hơn nữa đã không thể đứng thẳng ổn định, Thẩm Đồ nhanh chóng kéo cậu ta quay về sân, thả ngã xuống đất.

“Trong nhà có vấn đề,” Giang Việt nằm dưới đất rất lâu mới từ từ mở mắt ra, môi cũng trắng bệch, cậu có phần kích động, dùng ngón tay chọc vào nơi bị thương trước ngực Thẩm Đồ, “Chú hai, chú âm hiểm quá, chú cố ý mà!”

“Tôi vẫn đang nghĩ, thợ săn phế vật như cậu, rốt cuộc có chỗ nào đáng để Lâm Duệ xem trọng,” Thẩm Đồ đỡ Giang Việt từ dưới đất lên, “Lại vì sao anh ta thả cậu đến cạnh tôi, vì sao có thể không vướng bận đi tìm lão đại chịu chết…”

“Anh Lâm đi tìm lão đại rồi?” Giang Việt kinh hoảng, giọng cũng có phần biến điệu.

“Đi rồi, hơn nữa…”

Giang Việt trầm mặc, từ lâu cậu ta đã biết sẽ có ngày thế này, Lâm Duệ nhất định sẽ đi tìm lão đại, cậu ta chỉ không hiểu vì sao Lâm Duệ lại cố chấp như vậy, giống như một nghi thức tâm lý nào đó vậy, cho dù không thể sống sót trở về cũng không thể không đi.

“Rõ ràng anh ta biết vẫn chưa tìm được nhẫn, lại có thể yên tâm đi như vậy,” Thẩm Đồ vỗ vỗ vai Giang Việt, “Thế là vì sao.”

“Thế là vì sao.” Giang Việt vẫn chưa hồi thần lại sau kinh hoảng Lâm Duệ cứ thế đi chịu chết, bất giác lặp lại lời Thẩm Đồ một lần, trong đầu cậu ta trống rỗng.

“Bởi vì có người có thể tìm được nhẫn.”

Vì tối qua Lang Cửu không đi huấn luyện, yên ổn ngủ no giấc, hơn chín giờ sáng mới mở mắt, Từ Bắc đã dậy, ngồi bên máy sưởi cạnh cửa sổ nghịch điện thoại.

Từ Lĩnh gửi tin nhắn cho hắn, nói thực tập sắp kết thúc rồi, chuẩn bị về Định Xuyên, hỏi hắn có muốn cùng về nhà không.

Từ Bắc cầm điện thoại ngẩn ra rất lâu, hồi Tết hắn đã quyết định không về nhà nữa, cứ xem như mình chưa từng có nhà, nhưng lúc này lại không biết nên trả lời Từ Lĩnh thế nào.

Hắn biết Từ Lĩnh không hy vọng hắn làm căng với trong nhà, nhưng hắn lại không cách nào nói với Từ Lĩnh vì sao mình và lão khốn kiếp gặp mặt liền động đao giống như kẻ thù.

Bị cha mình phản bội và bán đứng, loại cảm giác này quả thực không thể hình dung, cho dù hắn biết Từ Lĩnh cũng không có tình cảm sâu đậm gì với lão khốn kiếp, lại vẫn không muốn để chút kỳ vọng đối với lão khốn kiếp hóa thành bọt nước.

Công việc gần đây rất bận, có thể không bớt được thời gian về nhà, trước khi em về ăn bữa cơm đi. Hắn trả lời một câu, ném điện thoại lên bệ cửa sổ, có chút rầu rĩ mở tủ lạnh tìm nửa ngày, giở ra một miếng cá khô cho vào miệng.

“Hôm nay Việt ngoan không đi dạy sao?” Lang Cửu dụi mắt bước ra, ôm Từ Bắc hôn một cái lên đầu hắn.

“Cái quần này rốt cuộc mày có mặc đàng hoàng được không,” Từ Bắc liếc nhìn cậu, “Lông sắp lộ ra ngoài rồi, mày văn minh chút được không.”

“Ừm,” Lang Cửu ngáp duỗi thắt lưng, qua loa xách quần lên, “Việt ngoan đi tìm Thẩm Đồ rồi, vết thương của Thẩm Đồ vẫn chưa lành, có khi nào xảy ra chuyện không?”

Từ Bắc nhai cá khô không trả lời, Lang Cửu đã có thể thuần thục liên hệ trước sau suy xét vấn đề, đây là chuyện khiến người ta cảm động biết bao, nhưng hắn lại không vui nổi, Lang Cửu hiểu những chuyện này càng nhiều, hắn càng cảm thấy bất an.

“Không biết, phỏng chừng cậu ta cũng không rõ,” Từ Bắc ngồi trên sàn nhà, “Mày còn nhớ người hôm đó đi cùng Cố Hàng không, có thể phân biệt ra mùi của gã ta không?”

“Có thể.” Lang Cửu không do dự, cậu phân biệt được hơi thở gần như là đến từ bản năng, chỉ cần người cậu từng tiếp xúc, đều sẽ không quên.

“Gã ta và Thẩm Đồ cùng là kẻ phản bội, nhưng lại đi cùng với Cố Hàng, nếu không phân rõ gã ta và người của Thẩm Đồ…” Từ Bắc muốn cường điệu thêm một chút tính quan trọng của việc nhận rõ người.

“Tôi đã nói có thể,” Lang Cửu quay đầu lại nhìn hắn, “Tại sao bố luôn không tin tôi?”

“… bởi vì bố luôn cảm thấy mày vẫn là con sói nhép kia.”

“Tôi đã không còn là con sói nhép nữa,” Lang Cửu rất nghiêm túc nói, “Tôi không sợ Cố Hàng.”

Mặt Giang Việt trắng như giấy, mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống mặt, cậu ta bi thương nhìn Thẩm Đồ, thở dốc: “Chú hai, vật vã cả tối rồi, tôi thật sự không được nữa, tôi mà vào sẽ như bị hành hình, chú xem, tôi còn nhỏ, tôi không muốn chết ở đây.”

Thẩm Đồ không nói gì, suốt cả đêm, Giang Việt đã thử vào biệt thự của Liên Quân rất nhiều lần, lần nào cũng không đi được mấy bước đã lui ra ngoài, y có thể cảm nhận được lúc Giang Việt vào biệt thự cơ thể chịu kích thích.

Đây là phản ứng của cơ thể cậu ta đối với chiếc nhẫn vô chủ.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Lâm Duệ xem trọng cậu ta như vậy, cơ thể Giang Việt có một loại phản ứng đặc biệt nào đó đối với nhẫn, cậu ta có thể tìm được nhẫn ở đâu.

Hôm đó khi cậu ta cứu mình khỏi tay Cố Hàng, Thẩm Đồ đã phát giác được, Cố Hàng có nhẫn, hơn nữa đã bắt đầu tương thích với nhẫn, trong nháy mắt tay gã đâm vào cơ thể Thẩm Đồ, Thẩm Đồ cũng không phải không thể phản ứng, mà là không cách nào phản ứng.

Nhưng Giang Việt lại có thể không bị nhiễu loạn đánh chuẩn xác trúng Cố Hàng, khi đó y cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó lại không thể xem thường chi tiết này.

Đây là phẩm chất đặc biệt không ai chú ý mà Giang Việt vẫn luôn ẩn giấu.

“Thử lại lần nữa,” Thẩm Đồ cắn cắn răng, kéo Giang Việt dưới đất dậy, “Nhẫn giấu ngay trong căn nhà này, không có bất cứ thứ mùi nào tôi có thể cảm nhận được, người của lão đại chắc chắn đã soát cả căn nhà, bọn họ không tìm được, nếu cậu có thể tìm ra, chúng ta sẽ có hy vọng.”

“Chú hai, rốt cuộc chú có thể cảm nhận được cảm giác khi tôi vào đó là gì không,” Giang Việt rất bất đắc dĩ, mũi cũng hơi ngứa, cậu ta giơ tay lên dụi dụi, phát hiện mình chảy máu cam rồi, “Tôi thật sự sẽ chết đấy.”

Thẩm Đồ lấy tờ khăn giấy ra lau lau mũi cho Giang Việt, trầm mặc rất lâu sau mới nói một câu: “Cho dù phải chết, cũng phải gắng gượng đến khi tìm ra nhẫn mới chết.”

Không đợi Giang Việt trả lời, Thẩm Đồ đã một tay ôm lấy cánh tay cậu ta, đỡ cậu ta xông vào biệt thự, lần này y không cho bản thân Giang Việt từ từ đi vào nữa, mà trực tiếp xông vào phòng khách.

“Á——“ Giang Việt ôm đầu ngã xuống đất, cơ thể đau khổ rúm lại, cả người đều run rẩy.

“Tìm ra đây!” Thẩm Đồ cắn răng, giọng lạnh ngắt như tảng băng.

Lang Cửu đập trứng gà trong nhà bếp, đũa gõ boong boong vào cạnh chén, rất có tiết tấu, cậu định sáng nay ăn trứng chưng. Từ Bắc nhàn nhã xem ti vi, có người hầu hạ đúng là tuyệt vời.

Có người gõ cửa, hơn nữa gõ rất gấp.

“Đệt mợ, ai đấy.” Từ Bắc nhỏ giọng lầu bầu một câu, có chút khẩn trương, hắn có hơi bất đắc dĩ với trạng thái thần kinh nhạy cảm quá mức này của mình.

“Là Tiết Nhã.” Lang Cửu ló đầu ra.

“Chào buổi sáng, chú hai,” Tiết Nhã bưng một chén sủi cảo nóng hầm hập đứng ngoài cửa, cửa vừa mở đã chen vào, “Tiểu Cửu, cậu ăn sáng chưa? Đến ăn sủi cảo, tôi nấu nhiều lắm.”

“Nhân gì đấy?” Từ Bắc hưng trí, nhanh chóng xông vào nhà bếp lấy đũa.

“Hồi hương.” Tiết Nhã cười khanh khách đặt sủi cảo lên bàn.

“Đệt mợ, trúng tim rồi, tôi thích nhân hồi hương.” Từ Bắc cũng không khách sáo, thò đũa gắp ngay.

“Đợi tôi chưng trứng xong hẵng ăn.” Lang Cửu đột nhiên chụp tay Từ Bắc.

“Chưng lên là được rồi, ăn sủi cảo trước rồi hẵng…” Từ Bắc cười cười.

“Tôi đã nói, chưng trứng xong hẵng ăn.” Lang Cửu cướp lấy đũa, trên mặt rất nghiêm túc.

Từ Bắc hơi ngơ ngác, Lang Cửu chưa từng có tình trạng như thế, không phải chỉ là ăn sủi cảo trước rồi ăn trứng chưng sao, đến nỗi phải ra vẻ sắp bốc hỏa vậy sao: “Mẹ nó mày bị thần kinh à!”

Lang Cửu không lên tiếng, kéo Từ Bắc vào nhà bếp, Từ Bắc vịn cạnh bàn muốn vùng vẫy, còn chưa dùng sức đã bị kéo vào nhà bếp.

Hắn vừa định mắng, Lang Cửu đã chặn miệng hắn lại, lấy bút viết nhanh chóng mấy chữ lên giấy nhớ hắn treo trên bức tường sau lưng, sau đó đưa giấy nhớ đến trước mắt hắn.

Từ Bắc khó hiểu nhìn lướt qua chữ trên đó, chân lập tức hơi nhũng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi