SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Lâm Duệ lẳng lặng đứng trước cửa sổ, ánh mắt có hơi rời rạc, không biết đang dừng ở nơi nào.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào ấm áp trải lên người y, có phần chói mắt, y giơ tay lên che che mắt, lại duỗi tay ra đẩy cửa sổ, gió lạnh mang theo vài tia ấm áp thổi vào, y nhắm mắt lại.

“Tôi thích mùa đông, mùa đông tuyết rơi.” giọng Thẩm Đồ xa xôi trong ký ức vẫn rõ ràng như mới, Lâm Duệ mở mắt, nhìn thấy tuyết đọng trong sân bắt đầu tan chảy, có một khoảnh khắc y bị ảo giác, rằng Thẩm Đồ ngồi trên mặt tuyết, quay đầu lại nhìn y.

Lâm Duệ cười cười, đóng cửa sổ lại, áo mặc ít, tuy nói ánh nắng rất tốt, nhưng mở cửa sổ ra vẫn cảm thấy lạnh.

“Xuất phát chưa?” trên hành lang sau lưng vang lên tiếng giày ủng ngạo nghễ, tiếp đó cửa bị đẩy ra, Ban Đại Đồng bước vào.

Lâm Duệ xoay người, cầm lấy áo khoác, quét mắt qua Ban Đại Đồng, biểu cảm trên mặt Ban Đại Đồng không có gì khác bình thường khiến y cảm thấy có lúc hơi không hiểu nổi người đàn ông này.

“Gấp vậy sao,” Lâm Duệ cầm chỉ bạc trên bàn lên, nghĩ nghĩ lại đặt xuống, đi được một bước vẫn lại quay người cầm lên tay, “Có lúc thật muốn hỏi xem anh có biết ý nghĩa đi đến chỗ lão đại là gì thật không.”

“Mẹ nó có gì phải rầy rà, tôi không biết đi sẽ có nghĩa là gì mà được sao,” Ban Đại Đồng ngồi trên sô pha cọ cọ một đốm bùn trên ủng, “Không sao hết, nếu tôi không đi, em làm sao ăn nói với lão biến thái đó, mẹ nó chạy cũng chạy không thoát.”

“Anh Ban,” Lâm Duệ cúi đầu nhìn chỉ bạc trong tay, trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nhìn Ban Đại Đồng, “Nói ra thì chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh…”

“Mẹ nó nói nhảm gì thế, ban đầu lúc em tới tìm tôi không phải đã nghĩ vậy sao,” Ban Đại Đồng thẳng thừng đẩy Lâm Duệ xuống bàn, ép tới, tay thò vào quần y sờ lung tung mấy cái lại thẳng người dậy thở dài, “Đệt, không có tâm trạng, đi thôi.”

Lão đại đợi bọn họ ở tầng cao nhất của căn nhà trông như lâu đài.

Tầng này không có bất cứ vách ngăn hay cột trụ gì, trần nhà rất cao, chỉ đặt một bồn thủy tinh khổng lồ chứa chất lỏng màu nâu nhạt ở chính giữa, gần như lớn bằng một gian phòng trong nhà ở bình thường, xung quanh có nào bình nào ống hình thù quái dị.

Lâm Duệ rất ít khi tới đây, lần nào tới cũng sẽ có cảm giác kỳ quái, loại cảm giác thân ở một thời không khác xa rời trần thế này khiến y vô cùng áp lực, không ở được bao lâu đã muốn rời đi.

Lần trước vào đây là lúc nào, y không nhớ rõ nữa, chắc là sau khi cơ thể trước của lão đại bắt đầu biến mất.

Thời gian gã sống cũng không dài, chỉ là vì lão đại vẫn luôn không có được cơ thể thích hợp, gã từng cân nhắc dùng những phương pháp nào đó để bản thân có thể cầm cự được đến khi tìm được cơ thể mới thôi, vừa hay Ban Đại Đồng xuất hiện.

“Bắt đầu chưa?” lão đại đứng ngay chính giữa phòng, giọng nói trống rỗng như máy móc vang vọng trong căn phòng rộng lớn.

“Chuẩn bị xong cả rồi,” Lâm Duệ hít một hơi, không nhìn Ban Đại Đồng đứng sau lưng mình, “Có thể bắt đầu rồi, có điều tôi phải nhấn mạnh lại lần nữa… nếu anh nuốt lời, tôi sẽ khiến Ban Đại Đồng lần nữa tỉnh lại, khi đó anh sẽ thật sự biến mất.”

“Chuyện đã như vậy rồi, tôi còn có thể làm sao,” lão đại giang rộng hai tay, áo khoác dài rơi xuống đất, lộ ra cơ thể kim loại từ cổ trở xuống, “Hơn nữa tôi tin cậu.”

“Cho dù tôi chết, việc khiến anh ta tỉnh lại, vẫn có thể làm được,” Lâm Duệ đi tới trước bồn thủy tinh, ấn một cái vào nút ấn bên hông, một đám bọt khí từ đáy nước nổi lên, vỡ tan trên mặt nước, phát ra âm thanh nho nhỏ, màu sắc của dung dịch bắt đầu từ từ đậm lên, “Tôi không tin bất cứ ai.”

“Kể cả Thẩm Đồ sao.” lão đại không nói những chuyện khác, chỉ tùy ý hỏi một câu.

“Phải.”

Cơ thể của Ban Đại Đồng chậm rãi chìm xuống đáy nước, trước khi gã nhắm mắt đã nhìn Lâm Duệ một cái, gã vốn định nói một câu tạm biệt, lại cảm thấy chuyện tạm biệt này quả thực không thể đoán được, vì thế không nói gì cả.

Ký ức từ từ nhạt đi, giống như bị rút ra khỏi cơ thể gã, tất cả xung quanh đều từ từ chìm vào bóng tối, như thể rơi vào một không gian mãi mãi không có ánh sáng.

Mẹ nó cứ vậy đi, cứ vậy thôi.

Lâm Duệ ngồi trên sàn nhà trong phòng, dựa vào tường, quá trình Ban Đại Đồng, không, lão đại tỉnh dậy cần hai ngày, hai ngày này không được có bất cứ sai sót gì, nếu không ý thức của gã và cả cơ thể Ban Đại Đồng đều sẽ hóa thành hư vô.

Dưới lầu giới bị trùng trùng, trừ thợ săn và người sói canh gác, các loại cơ quan đều đã khởi động, đừng nói không ai lên được đây, ngay cả Lâm Duệ, trước khi hoàn thành cũng không cách nào bước ra khỏi nơi này.

Nếu y cố ý khiến chuyện này thất bại, vậy thì y sẽ bị nhốt trong tầng cao nhất của căn nhà này, cho đến chết.

Lâm Duệ nhìn bồn thủy tinh trước mặt đã hoàn toàn biến thành màu đen tuyền, không hề động đậy, giống như một bức tượng điêu khắc, nếu không có gì ngoài ý muốn, y có thể dùng tư thế không đổi này cho đến khi lão đại tỉnh dậy.

Trước đây y không có tính nhẫn nại như vậy, là vì Thẩm Đồ, để huấn luyện hắn có thể duy trì hòa nhập hoàn toàn vào hoàn cảnh xung quanh, lần nào y cũng sẽ lẳng lặng ngồi cùng Thẩm Đồ.

Thẩm Đồ chưa từng khiến y thất vọng, hắn là người sói ưu tú, ưu tú đến mức có thể không cần sự trợ giúp của thợ săn, có thể không mượn sức mạnh của thợ săn, Lâm Duệ cười cười, đây có lẽ là lý do mạnh mẽ nhất khiến hắn tự tin bỏ đi.

Thẩm Đồ có phải là phôi gỗ tốt trời sinh không, điều này đến nay cũng chưa ai kết luận được. Lâm Duệ chỉ nhớ lần đầu tiên gặp Thẩm Đồ, con sói con đen tuyền rúc trong  góc tường đó, bên dưới ánh mắt sợ hãi bất an trong đôi đồng tử màu xanh khói lại lộ ra mấy phần quật cường.

Đây là con sói con bị người ta cho rằng không thể trở thành một người sói xuất sắc, nếu Lâm Duệ không đưa nó về, tương lai của nó có lẽ là cái chết, hoặc là lưu lạc, cũng có lẽ…

Lúc tay Lâm Duệ chạm vào lông tơ của nó, nó không kháng cự, Lâm Duệ nói, theo tao về nhà đi, nó nghe lời đi ra khỏi góc tưởng, theo sau lưng Lâm Duệ về đến chỗ ở.

Mọi người đều cảm thấy Lâm Duệ có tật, con sói con màu đen này không có chỗ nào quá nổi bật, thậm chí có thể nói là hơi bình thường, kỹ năng mà người sói khác có thể nắm vững trong thời gian rất ngắn, nó lại dùng thời gian rất dài, ngoại trừ những tính chất bẩm sinh đã có của người sói, nó không có chỗ đặt biệt nào để thợ săn phải hao tổn hơi sức đi huấn luyện.

Lão đại cũng có phần khó hiểu, Lâm Duệ là thợ săn xuất sắc, những chuyện rõ ràng là phí công vô ích này trước giờ y sẽ không làm, càng sẽ không vì con sói con này đáng thương: “Tại sao lại chọn con này, con này có lẽ mất vài năm cũng không thu được kết quả gì.”

“Không đâu.” câu trả lời của Lâm Duệ rất đơn giản, y chỉ nhìn trúng ánh mắt của con sói con này, loại ánh mắt kiên định cho dù đang sợ hãi và bất an cũng không hề mất đi đó, đây là thứ từ trong cốt tủy.

Tên là do Lâm Duệ đặt, y tiện tay lấy một quyển sách từ trên giá sách, lật mấy trang, ngón tay ngoắc một cái trên sách, là chữ Thẩm, y ném sách qua một bên: “Họ Thẩm đi, mày đến đây cũng gặp không ít trắc trở, đường rất xa, cứ gọi là Thẩm Đồ đi, Đồ trong lộ đồ (đường xá).”

Lâm Duệ nhớ đến cái tên này liền không nhịn được khe khẽ thở dài, có lẽ chính vì cái tên này, nhiều năm nay Thẩm Đồ chưa từng được yên ổn thật sự, cho dù hắn đã có chỗ ở cố định, lòng vẫn mãi luôn đi đường.

Thẩm Đồ vẫn luôn rất trầm mặc, Lâm Duệ cũng rất ít lời, đặc biệt là lúc huấn luyện, y sẽ không nói một câu không liên quan nào, ngoại trừ hết lần này đến lần khác luyện tập theo chỉ lệnh của y, hết lần này đến lần khác mệt ngã xuống đất, Thẩm Đồ cũng không có một câu dư thừa.

“Mệt không.” Lâm Duệ nhìn Thẩm Đồ lần nữa ngã xuống chân mình, tay hắn chống đất, mồ hôi trộn lẫn máu tươi rịn ra từ vết thương, nhỏ giọt xuống đất.

“Mệt.”

“Cậu không giống người khác,” chỉ bạc trong tay Lâm Duệ lặng lẽ bay ra, Thẩm Đồ cắn răng nhảy sang bên cạnh, tránh được một đòn này, khóe miệng y cong lên một nụ cười nhàn nhạt, “Đáng nhẽ cậu chỉ là một người sói bình thường đến không thể bình thường hơn.”

“Tôi biết.” Thẩm Đồ không nhìn y, tay vẫn chống xuống đất, khe khẽ run lên.

Lâm Duệ dừng tay, xoay người đi vào nhà, y biết, cho dù Thẩm Đồ đã đạt đến trạng thái cực hạn như vậy, nhưng đòn tấn công vừa rồi, chỉ cần y ra tay, Thẩm Đồ nhất định vẫn có thể né tránh.

Sức bật và sức chịu đựng kinh người này, không phải tố chất cơ thể của bản thân hắn, mà chỉ là vì tính cách quật cường không chịu nhận thua của hắn.

“Ngủ rồi sao.” Lâm Duệ năm trên giường khẽ giọng hỏi.

Thẩm Đồ ngồi trên sàn nhà dựa vào tường, từ sau khi Lâm Duệ đánh lén hắn một lần lúc hắn nằm ngủ, hắn không bao giờ nằm xuống ngủ nữa, mà cho dù là tiếng vang khẽ nhất, hắn cũng nghe thấy được.

Đừng buông lỏng cảnh giác, nếu có người muốn giết cậu, sẽ không đợi sau khi cậu ngủ dậy. Đây là lời Lâm Duệ từng nói lúc quấn chỉ bạc lên cổ Thẩm Đồ, giống như khắc vào tim hắn.

“Không.” Thẩm Đồ ngồi trong bóng tối không nhúc nhích.

Lâm Duệ ngồi dậy, xuống giường ngồi bên cạnh Thẩm Đồ, “Cậu dùng thời gian nào để ngủ?”

“Mọi lúc.” Thẩm Đồ nghiêng đầu qua nhìn Lâm Duệ, trong bóng tối hắn có thể nhìn rõ nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Lâm Duệ.

“Ghét tôi không?” Lâm Duệ cảm thấy hơi mệt, cơ thể trượt trượt xuống dưới, đầu tựa vào vai Thẩm Đồ, “Tôi…”

“Không ghét.” Thẩm Đồ trả lời rất nhanh.

Lâm Duệ vươn tay về phía hắn, giây phút chạm vào người hắn, hắn cảm giác được hơi ấm, hơi ấm khi được người ta đến gần, tiếp nhận.

Cho dù phương pháp huấn luyện của Lâm Duệ có thể hình dung bằng tàn khốc, nhưng hắn lại vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm, nó không liên quan đến huấn luyện của Lâm Duệ, có những thứ, một ánh mắt, một động tác, một nụ cười đã có thể hiểu rõ.

“Tại sao liều vậy?” lần đầu tiên Lâm Duệ hỏi hắn câu hỏi này.

“Anh từng nói, mỗi lần huấn luyện đều là chiến đấu thật sự,” Thẩm Đồ nghe thấy nhịp tim bình ổn của Lâm Duệ, vẫn duy trì tư thế bất động trước đó, hắn thích Lâm Duệ dựa vào hắn như vậy, “Người khác nói gì tôi đều biết, tôi muốn để người ta biết họ sai rồi, muốn anh hài lòng, muốn anh vui…”

Lâm Duệ đột nhiên quay đầu lại hôn hắn.

Cơ thể Thẩm Đồ rõ ràng run lên, sau đó cứng đờ có phần luống cuống.

Môi Lâm Duệ ấm áp mà mềm mại, mang theo mùi vị hắn quen thuộc. Không thể nói nụ hôn này là thứ hắn luôn mong đợi, nhưng hắn thật sự thích Lâm Duệ như vậy, Lâm Duệ dịu dàng mà ôn hòa, hắn do dự giây lát, vươn tay ôm lấy Lâm Duệ, thân hình nhẹ nhàng sát tới.

Đây chỉ là một nụ hôn đơn thuần, ngoại trừ nụ hôn này, tay của Thẩm Đồ trước sau chỉ ôm vai Lâm Duệ, cẩn thận giữ lấy y.

“Biết không,” Lâm Duệ khẽ khàng nói bên tai hắn, “Vừa rồi tôi có thể lấy mạng cậu.”

Thẩm Đồ lúc này mới phát hiện đầu ngón tay Lâm Duệ chuẩn xác kề vào vị trí trái tim mình, hắn có phần ủ rũ, cũng có phần bực bội, thả tay ôm Lâm Duệ ra: “Anh sẽ giết tôi sao.”

“Tôi không biết,” Lâm Duệ cười cười, “Ai biết được chuyện sau này, bây giờ quan hệ giữa người sói và thợ săn căng thẳng như vậy, khó chắc sau này tôi sẽ không vì những chuyện này mà giết cậu, cậu cũng vậy.”

Thẩm Đồ không nói nữa, dựa vào tường trở lại tư thế lúc trước, qua rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Nếu thật sự có ngày như vậy, tôi sẽ đi.”

“Cho nên, tôi từng nói, đừng tin bất cứ ai,” Lâm Duệ biếng nhác trả lời, nằm trở lên giường, “Kể cả tôi, trong tình huống như vậy, ai có thể bảo đảm được gì…”

Cuộc đối thoại này của hai người, mấy năm sau đã trở thành sự thật, Thẩm Đồ bỏ đi.

Lâm Duệ cũng không định giết Thẩm Đồ, nhưng mâu thuẫn giữa thợ săn và người sói đã không phải cứ cưỡng ép thì sẽ cưỡng ép được nữa, Lâm Duệ vẫn luôn cố gắng để thay đổi tất cả, cuối cùng lại không thể thành công.

Lúc Thẩm Đồ muốn đi y không ngăn cản, cản cũng không cản được, kiên định trong mắt Thẩm Đồ vẫn như thuở đầu.

Có lẽ anh không có, nhưng tôi không thể chấp nhận thái độ của thợ săn khác đối với người sói, ban phát và khống chế.

Đây là lý do duy nhất lúc Thẩm Đồ ra đi.

Chỉ bạc trong tay Lâm Duệ mang theo tiếng gió bay về phía Thẩm Đồ, Thẩm Đồ không né tránh, chỉ nhắm mắt lại, lần cuối cùng.

Móc câu bạc cuối cùng chỉ lướt qua mặt hắn bay ra ngoài, để lại một vết thương sâu hoắm trên mặt hắn, vết thương này mang ý nghĩa giữa hắn và Lâm Duệ không còn qua lại nữa, giống như khoảng cách giữa thợ săn và người sói.

“Vết thương này mãi mãi cũng sẽ không biến mất,” Lâm Duệ mở miệng khi hắn đã xoay người, “Hy vọng cậu tìm thấy tự do mình muốn, tôi không có lời nào khác tặng cậu nữa.”

“Có chuyện anh đã sai,” Thẩm Đồ sờ sờ vết thương trên mặt, hắn đã chuẩn bị chết dưới tay Lâm Duệ rồi, nhưng Lâm Duệ lại không giết hắn, “Nếu tôi còn có một người có thể tin tưởng, đó chính là anh.”

Lâm Duệ mở mắt ra, y không để ý thời gian, y không biết mình đã ngồi đây bao lâu, có điều y nghe thấy vài âm thanh, trong căn phòng không người, âm thành này vô cùng rõ ràng, mang theo tiếng vọng.

Là tiếng nước.

Ánh mắt Lâm Duệ rơi trên bồn thủy tinh, màu sắc dung dịch đã nhạt đi, y có thể nhìn thấy Ban Đại Đồng từ từ nổi lên mặt nước, bước xuống giá sắt bên cạnh bồn.

Đây là cơ thể y quen thuộc, từng tấc một.

Nhưng lúc này, cơ thể này đã không còn thuộc về Ban Đại Đồng, tất cả mọi thức đều đã phong ấn trong bóng tối.

“Không tệ.” là câu nói đầu tiên khi lão đại mở miệng, gã chậm rãi mặc áo dài đen lên.

Giọng nói cũng không thay đổi, chỉ là ngữ khí không còn là giọng điệu y đã nghe rất nhiều năm nay, đã trở thành giọng điệu lạnh nhạt mãi mãi không hề thay đổi của lão đại, Lâm Duệ đứng lên, dựa vào tường, hai ngày không hề nhúc nhích, cơ thể y có hơi nhức mỏi tê dại.

“Tôi về nghỉ ngơi.” Lâm Duệ nhìn lão đại một cái, trông có vẻ không vấn đề gì, ban đầu y đã biết đây sẽ là cơ thể thích hợp với lão đại nhất trong mấy trăm năm nay.

“Sao vậy, có phải hơi khó chấp nhận không.” lão đại cười cười, cơ thể này rất tốt, đã lâu lắm rồi gã không cảm nhận được loại cảm giác toàn thân thoải mái này, bao lâu nay, dù là thay đổi thời tiết hay thay đổi khí hậu, gã đều không thể cảm nhận được, giống như bị đặt trong một cái bồn bịt kín, giây phút này, gã lần nữa cảm nhận được niềm vui sống lại.

“Chỉ là không quen thôi.” Lâm Duệ trả lời rất nhạt, y quả thực có hơi khó chấp nhận, y đã quen việc cứ nhìn thấy gương mặt kia là có thể nghe câu con mẹ nó.

Y không rõ mình đối với Ban Đại Đồng là thái độ gì, y sống cùng với người đàn ông nóng nảy mà thay đổi thất thường này rất nhiều năm, ban đầu là vì cơ thể gã thích hợp nhất, mình giống như một người bảo quản vật phẩm, canh chừng cơ thể dự bị của lão đại.

Lúc người này bắt đầu biết chuyện thì biểu hiện rất kỳ quái, gã thậm chí không thử phản kháng, cũng chưa từng hỏi tại sao, không có bất cứ phản ứng người bình thường nên có nào, trái ngược với những chuyện khác biểu hiện luôn hỉ nộ vô thường, đối với chuyện cơ thể mình sắp bị cưỡng chế đoạt đi gã lại trấn định như thể từ lâu đã biết chân tướng.

Từ khi nào bắt đầu cảm thấy cơ thể này cũng có suy nghĩ, cũng có hỉ nộ ai lạc, cũng có người để hứng thú, Lâm Duệ đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ khi Từ Bắc lần nữa trốn thoát khỏi tay Ban Đại Đồng, gã đột nhiên nói: “Lâm Duệ, mẹ nó em có tin nhất kiến chung tình không?”

“Nhất kiến chung tình? Anh đối với Từ Bắc sao?”

“Không phải, tôi chỉ thích thằng nhóc đó, chưa cao thâm đến mức nhất kiến chung tình,” Ban Đại Đồng rất nghiêm túc châm điếu thuốc, “Tôi đang nói cái người mà, mẹ nó không hiểu sao cứ muốn làm chút gì đó cho họ.”

“Vậy là ai?” Lâm Duệ bật cười, lần đầu tiên y nghe thấy lời như vậy từ miệng Ban Đại Đồng, cảm thấy khá buồn cười.

“Em đó.”

“Lâm Duệ.” lão đại gọi một tiếng khi Lâm Duệ mở cửa ra.

“Hửm.”

“Cố Hàng…”

“Tôi không có cách nào,” Lâm Duệ không quay đầu lại, vịn cửa, lúc nói ra câu này đột nhiên cảm thấy toàn thân thả lỏng, mang theo khoái cảm như trả đũa, “Tôi nói rồi, điều kiện trao đổi chỉ là nó còn sống, bây giờ nó vẫn sống.”

Cố Hàng đang nằm trong căn phòng dưới lòng đất tòa nhà, hô hấp, nhịp tim tất cả bình thường, các chỉ tiêu cơ thể đều không có vấn đề. Nhưng nó không thể nói chuyện, không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không thể động đậy, từ ý nghĩa nào đó mà nói, nó giống như Ban Đại Đồng, bị cách ly trong một không gian tối tăm khác.

“Nếu anh cảm thấy nó sống như vậy tội nghiệp, có thể giết nó.” Lâm Duệ nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu.

Về điểm này Cố Hàng mạnh hơn Ban Đại Đồng, ít nhất nó có thể chết, mà Ban Đại Đồng không thể.

“Vậy cậu về nghỉ ngơi đi,” lão đại hơi ngừng, “Ngày mai đến tìm tôi một lúc, chuyện sau này, tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”

“Sau này? Sau này là bao lâu,” Lâm Duệ thở dài, “Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, chuyện quá lâu sau này tôi không thể cho ý kiến gì cả.”

“Cậu thật sự quyết định rồi?” giọng điệu của lão đại có phần thất vọng, gã cảm thấy Lâm Duệ là thợ săn giỏi, gã hy vọng Lâm Duệ có thể luôn bên cạnh gã giúp đỡ gã, cho dù trong rất nhiều vấn đề ý kiến của bọn họ không thể thống nhất, nhưng Lâm Duệ đã kiên quyết từ chối cơ hội để gã giúp Lâm Duệ được “bất tử” giống mình.

“Quyết định rồi, tôi không phải không sợ chết,” Lâm Duệ cười cười, “Chỉ là lúc nên chết thì phải chết, nguyên tắc của tôi, hơn nữa tôi mệt rồi.”

“Được thôi, tôi không ép cậu.”

“Nói anh biết một bí mật.”

“Nói.”

“Phong ấn trước đây của Ban Đại Đồng, không phải tôi giải.”

“Vậy là ai?”

“Chính anh ta.”

“Sao có thể? Sao gã có thể tự giải được?” lão đại hơi kinh hoảng.

“Yên tâm, lần này anh ta không giải được nữa, chỉ khi anh vi phạm lời hứa mới giải trừ.” Lâm Duệ không trả lời câu hỏi của gã, mở cửa bước ra ngoài.

Tạm biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi