SỰ QUYẾN RŨ NAM TÍNH

Edit: Michellevn

Ánh đèn vàng mờ tối từ hai phía đầu hồi chiếu xuống, kéo dài trên mặt đất cái bóng thật dài - - là cô, dãy nhà lầu, và cả bụi cây đung đưa.

Chu Lăng nhìn quanh một vòng, trên lối đi nhỏ trống trải chỉ có một mình cô. cô bị những suy nghĩ của chính mình không rõ là ảo giác hay trực giác kia làm cho sợ tới tóc gáy dựng đứng lên, bờ lưng căng thẳng.

Sau lưng lạnh buốt, gió đêm phất qua.

Yên lặng như tờ, lỗ tai cảnh giác cao độ chỉ có thể nắm bắt được tiếng gió xào xạc, và tiếng chuông máy móc vang lên ngắt quãng trong điện thoại.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói thuần phác của Hướng Nghị truyền qua sóng điện lưu:" Về chưa hả?"

Chu Lăng liền an tâm ngay lập tức, nhưng vẫn không nới lỏng sự cảnh giác của mình,mắt kính trong nháy mắt nhìn chăm chú vào hình bóng cuối cùng không hề rõ ràng kia." anh vẫn chưa ngủ sao?"

" đang đợi em," Hướng Nghị nói," Đến đâu rồi?"

Chu Lăng thoáng nghiêng đầu nhìn lướt qua:" Đến dãy số 4 rồi, anh xuống dưới đón em đi." không đợi Hướng Nghị đáp lời, lại bổ sung ngay một cậu," Đừng cúp điện thoại."

Ngày thường thân mật quan hệ hòa hợp gắn bó, cuối cùng đã có tác dụng phát huy vào thời điểm này, đối với phản ứng của cô, Hướng Nghị đều rõ như lòng bàn tay, vì vậy nhận thức sâu sắc về sự căng thẳng bất thường trong âm điện của cô.

Tức thì cảm thấy ớn lạnh, thậm chí không kịp suy xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh gần như bật ra khỏi giường, xỏ vội đôi dép lê, chỉ mặc bộ quần áo ở nhà, lao như bay ra cửa. 

Hơn hai mươi bậc cầu thang của mỗi tầng lầu, anh tung người nhảy qua, hai bước liền vượt đến bậc cuối.

Từ tầng ba xuống đến tầng một, bốn tầng rưỡi cầu thang, chỉ mất ba giây.

Rời khỏi bộ đội nhiều năm, lần nữa anh lại dùng đến tốc độ chạy cao nhất của sự chuẩn bị chiến đấu, trong bóng tối, giống như một con báo săn phát huy thể lực đến cực hạn, chỉ một loáng đã xông ra hành lang, vượt qua bồn hoa, xuyên qua khoảng sân giữa hai dãy nhà, chạy tới trên lối đi nhỏ.

Sắp xếp bố cục hai dãy song song, khiến cho tình huống con đường ở giữa chỉ nhìn một cái không xót gì, ánh sáng mờ nhạt, quãng đường trăm mét chỉ có chiếc bóng cô đơn của một người phụ nữ.

Trái tim Hướng Nghị nhảy lên cổ họng lúc này mới được đặt trở lại, nhẹ nhàng thở ra, thả chậm tốc độ, đi về phía cô, nhịp tim trong lồng ngực vẫn nổi trống rung trời, thình thịch thình thịch như sắp vọt ra ngoài.

Chu Lăng vẫn đang đứng tại chỗ, cầm điện thoại, bị tiếng động phía sau làm cho kinh hãi, quay đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn đang đi về hướng cô.

Sao mà..............nhanh như vậy?

Có mười giây đồng hồ mà?

Vừa nhìn thấy anh, nỗi sợ hãi và căng thẳng đã biến mất hoàn toàn. Chu Lăng cất điện thoại di động, không quan tâm đến cái bóng khả nghi sau lưng nữa, chạy chầm chậm về phía Hướng Nghị.

" Sao mà anh nhanh vậy! " cô giang hai cánh tay cho Hướng Nghị một cái ôm thật rộng, được bao quanh bởi hơi thở của anh, cuối cùng đã tìm lại được cảm giác an toàn. Ngay sau đó lại thấy buồn cười vì sự chấn động dữ dội trong lồng ngực của anh," Nhịp tim của anh kịch liệt quá à."

" Bị em dọa đấy." Hướng Nghị kéo cô vào lòng, lòng bàn tay vỗ vỗ lên lưng cô. Bằng cái ôm này, trái tim rốt cuộc cũng hạ cánh an toàn, anh thở nhẹ nhõm trong im lặng.

Có quỷ mới biết, trong mười giây ngắn ngủn này, trong đầu anh hiện lên bao nhiêu là tình cảnh đáng sợ.

" Xin lỗi anh, đã dọa đến anh rồi." Chu Lăng vỗ vỗ lưng anh, quay đầu nhìn lướt về phía cái bóng, hạ giọng nói," Hình như có người theo dõi em..."

Phía sau cô trống trơn, cũng không có bóng người, Hướng Nghị nhíu mày nhìn lại, tầm mắt đảo qua góc tường mờ tối phía cuối hành lang -- ở đó ẩn nấp một người hoặc vài người đều dư sức.

Tuy rằng lúc này không hề nhìn ra cái gì, nhưng Hướng Nghị vẫn có xu hướng tin vào trực giác của côhơn. cô không phải người nhút nhát sợ tối, cũng không dễ dàng phản ứng đột ngột như vậy.

Tầm mắt Hướng Nghị cũng không dừng lại quá lâu, đảo qua đảo lại một lát thì dừng lại, ôm Chu Lăng xoay người đi về nhà. trên đường đi đều để ý đề phòng phía sau lưng, nhưng một đường an toàn về đến nhà, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Sau khi vào cửa, anh liền đi ngay đến phía cửa sổ phòng khách, tỉ mỉ quan sát khoảng sân phía dưới, im ắng, không có người khả nghi.

Có lẽ bị họ phát hiện cho nên đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, hoặc có thể họ đãsai lầm, bất luận thế nào, sau này vẫn nên cẩn thận là hơn.

Chu Lăng về phòng, thả lỏng cơ thể, nằm ngửa trên giường, thở phào nhẹ nhõm. Hướng Nghị quan sát cửa sổ xong, đi vào:" Em về bằng cách nào?"

"A," Ánh mắt Chu Lăng lập tức né tránh," Y Y đưa em về."

"anh biết," Hướng Nghị liếc nhìn cô bằng một ánh mắt đã nhìn thấu mọi thứ từ lâu," anh hỏi, tại sao không đưa em đến chân cầu thang luôn."

Vừa rồi quá căng thẳng, cứ thế mà lao thẳng vào trong lòng anh, mùi rượu trên người chắc bị anh ngửi được rồi. Chu Lăng chột dạ sờ sờ mũi:" Em muốn tản bộ một chút......"

" Dạo mấy bước thì anh không thể ngửi ra được hả," Hướng Nghị lườm cô," Uống rượu thì uống rượu, anh cũng có đánh em đâu."

" không phải là do em lo anh tức giận sao." Chu Lăng đáp dè chừng. Kể từ khi bệnh viêm dạ dày tái phát trên đảo, thì Hướng Nghị không cho phép cô uống rượu ăn cay nữa.

Hướng Nghị cau mày, quỳ một chân trên giường, lật cả người cô lại, vỗ một cái lên mông cô:" anhkhông cho em uống chẳng lẽ là anh vì bản thân anh sao?"

" Còn nói không đánh em, giờ không phải đang đánh sao." Chu Lăng nằm bò trên giường, vặn vẹo đầu nói.

Hướng Nghị giơ tay cho một cái tát nữa:" Còn tái diễn nữa là anh cưỡng đấy!"

"Ái, em biết sai rồi......" Đau thì cũng chẳng phải đau, nhưng bị đè ra đánh mông thế này khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Chu Lăng giãy dụa muốn lật người, bị đầu gối của anh đè lên hai chân, không thể động đậy. Đành phải ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm, nịnh nọt:" Sau này cũng không dám nữa đâu."

Hướng Nghị đè lên người cô, nghiêm trang nói :" Lần sau mà có về muộn nữa, gọi điện thoại cho anh điđón em. Nếu anh không ở nhà, thì gọi cho tiểu Hâm."

" Biết rồi ạ." Chu Lăng đáp." Có thể thả em ra được chưa, Hướng lão gia? "

" đi tắm đi." Hướng Nghị xoa xoa đỉnh đầu cô, lấy chân ra.

Có Hướng Nghị cùng ở bên cạnh, ban đêm ôm cô ngủ, khiến cho Chu Lăng có cảm giác vô cùng an toàn. Nhưng một phen hú vía tối qua vẫn làm cô canh cánh trong lòng, dù sao cũng cảm thấy khôngphải mình ảo giác.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, cô liên hệ trợ lý, kêu cô ấy mau chóng tìm một thám tử tư đáng tin cậy.

Ở bên Hướng Nghị mỗi ngày, không lo lắng về vấn đề an ninh, nhưng nếu không tra rõ tình hình, trong lòng cô sẽ không yên ổn.

Mới sáng ra bà cô và ông dượng đã tới rồi hô hào mọi người chơi mạt chược. Mấy ngày nay Chu Lăng gần như đã nắm rõ kỹ năng chơi bài, hôm nay khá là may mắn, còn ăn được mấy ván.

Vui vẻ chơi cả nửa ngày, ăn cơm trưa xong, Chu Lăng và Hướng Nghị lại lái xe chở mọi người cùng nhau đi đến một trung tâm thương mại thuộc Đại Nguyên để mau sắm đồ dùng Tết. Trước đó Tiền Gia Tô đãcó thẻ mua sắm Chu Lăng cho hồi đầu tuần, con số rất ấn tượng.

một đám người bừng bừng khí thế, trông có vài phần rất giống đi ăn cướp. Chu Lăng ít khi dạo chơi siêu thị, đặc biệt là cùng một đại gia đình, cứ hai bước chân là lại dính vào nhau, cảm giác khá thú vị.

Ba người đàn ông thì đẩy xe mua hàng, theo sự chỉ huy của bà nội, cùng chọn lựa mua hàng, cả ba xe đều đầy ăm ắp, được mùa bội thu.

Lúc cùng đi tính tiền, Hướng Nghị và Chu Lăng đi cuối cùng, ngang qua nơi nào đó, bỗng dưng anhdừng lại, tầm mắt chậm rãi đảo qua các kệ đầy màu sắc, vươn tay cầm lấy một hộp, ném vào trong xe.

Chu Lăng kéo cánh tay anh, quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy hàng hóa chất đống giống như ngọn núi nhỏ, một hộp vuông màu xám bạc đặt ở trên đỉnh, rất dễ chú ý. Chữ nghĩa trên hộp cũng khá gợi cảm, cảm giác xuyên thấu mát lạnh mỏng manh.........

Đặt cao thế làm gì cơ chứ, sợ người ta không nhìn ra hả? cô khẽ nhíu mày, nhanh chóng cầm cái hộp lên, đặt trả về kệ hàng.

" Trong nhà dùng hết rồi đó." Hướng Nghị nhỏ giọng nhắc cô.

Chu Lăng lại khoác tay anh, nét mặt không thay đổi:" Dùng hết rồi thì khỏi phải dùng nữa thôi."

Hướng Nghị cong khóe miệng lên, lẳng lặng cười.

Trả tiền xong, một đống hàng hóa nặng trịch, mọi người hợp lực chuyển lên xe. Cũng đã gần đến giờ ăn, tiểu đại gia lắm tiền Tiền Gia Tô rất háo hức mời mọi người đi ăn lẩu.

Tới quán lẩu, mọi người vào ngồi, lúc đại gia Tiền đang trưng cầu ý kiến cả nhà để gọi món thì điện thoại di động trên bàn đổ chuông. Cậu cầm lên nhìn, nét mặt thay đổi rõ ràng, chỉnh tắt tiếng, màn hình chuyển sang trang khác, rồi đặt trở lại.

Bị bà cô trông thấy, lập tức giáo dục cậu ngay: " Cái thằng này, mẹ có dạy con như thế hả, không nhận điện thoại như vậy rất không lịch sự đấy."

" Quảng cáo mà." Tiền Gia Tô trả lời qua loa," không thấy con ghi chú là nhỏ đáng ghét à."

"Quảng cáo mà con còn phải ghi chú người ta hử?" Bà cô nguýt cậu, với tay cầm điện thoại lên, Tiền Gia Tô ngăn lại không kịp, trơ mắt nhìn bà nhận điện thoại.

Kế tiếp, chỉ nghe đầu bên kia ào ào truyền đến một giọng nữ phẫn nộ:" Tiền Gia Tô, muốn bội tình bạc nghĩa em có đúng không hả! Làm gì mà không nhận điện thoại của em!"

"........." Tiền Gia Tô hắc tuyến đầy đầu, che che mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của mẹ nhà mình.

Chuyện sau đó liền hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Tiền Gia Tô, qua điện thoại, bà cô đã nhanh chóng đạt được sự đồng thuận với cô gái bị " bội tình bạc nghĩa " kia, cũng gọi cô ấy tới tham gia bữa tiệc liên hoa gia đình.

Tiền Gia Tô đứng ngồi không yên, giải thích với mẹ nhà mình cả nửa ngày, bà chẳng thèm phản ứng gì hết, cậu cuống quít đến độ đưa ánh mắt sang chị dâu họ Hướng cầu cứu. Chu Lăng nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

không lâu sau, Chung Niệm Đồng mặc áo khoác màu đỏ, váy len dạ ngắn giày da nhỏ, cột tóc cuộn tròn trên đầu trẻ trung và đáng yêu, căng tràn sức sống xuất hiện trong quán lẩu.

Dáng dấp này thì mới nhìn đã biết là học sinh, bà cô nhướng mày, ở dưới mặt bàn hung hăng nhéo thằng con nhà mình một cái.

Còn cho rằng cuối cùng cậu đã tiến bộ có bạn gái kề bên rồi, ấy vậy mà kết quả lại là thiếu nữ vị thành niên.

" Hi ~" Chung Niệm Đồng không hề bối rối, ngọt ngào cất tiếng chào hỏi cả nhà họ Hướng," Cháu chào bà nội, chào chú chào dì ạ, cháu là Chung Niệm Đồng, mọi người gọi cháu là Đồng Đồng được rồi."

"Đồng Đồng, lại ngồi cạnh dì này." Bà cô cười gọi cô ấy, vừa kêu nhân viên phục vụ cho thêm ghế ngồi.

Chung Niệm Đồng cong đôi môi xinh đẹp, đứng bên cạnh Tiền Gia Tô," Cháu muốn ngồi với anh ấy ạ."

" Vậy cháu ngồi chỗ này nhé."

Bà cô liền chuyển vị trí cho cô ấy ngay, đúng lúc Chu Lăng mở miệng, giọng điệu không cho từ chối:" cô qua chỗ tôi này."

Chung Niệm Đồng dừng lại, rất nghe lời mà bước tới, khôn khéo gọi cô :"Chị Chu." Sau đó nhìn về phía người đàn ông đã từng gặp trong vòng bạn bè của Tiền Gia Tô," Chào anh rể."

Hướng Nghị gật đầu xem như đáp lại, Chu Lăng nhéo nhéo gương mặt Chung Niệm Đồng, không đổi nét mặt mà xoay khuôn mặt của cô ấy sang hướng khác:" Ngoan à."

" Đồng Đồng à, ăn chút thịt nào." Bà cụ cười hết sức là hiền lành, gắp cho cô ấy một miếng thịt bò nóng hổi.

Chung Niệm Đồng còn chưa kịp nói chuyện, Tiền Gia Tô đã trừng mắt uy hiếp cô ấy:" Ăn cái gì mà ăn, cô giải thích rõ ràng trước cho tôi, tôi đối với cô bội tình bạc nghĩa lúc nào!"

" anh lợi dụng em xong thì không để ý tới em nữa, không phải bội tình bạc nghĩa thì là gì?" CHung Niệm Đồng gân cổ lên," Vì anh, bài thi em cũng thi không tốt, suýt nữa thì bị mẹ em mắng chết."

Tiền Gia Tô nghiếng răng:" cô thi không tốt là do cô ngu ngốc!"

Hai người bất hòa lại tranh cãi ầm ĩ, không khí bàn ăn nhất thời càng thêm náo nhiệt.

Lời qua tiếng lại, từ trong đối thoại của hai người họ, bà cô đại khái nghe ra được, cũng đã yên tâm, xem ra con trai ngốc nhà mình cũng không thực sự làm tổn hại con gái chưa thành niên nhà người ta.

Chu Lăng không nhìn nổi nữa, mở miệng giải vây:" Lần trước may mà có cô giúp đỡ, hôm nay đúng dịp mời cô ăn cơm đáp tạ. anh Gia Tô của cô mời đấy, đừng khách sáo, hôm nay có thể tận tình làm thịt cậu ta một bữa rồi."

nói xong đưa nước trái cây trong tay mình cho cô ấy.

CHung Niệm Đồng dòm dòm cô, hừ một tiếng:" Chị thì chỉ nhắm vào anh ấy."

cô bé này cũng là rảnh đến loạn, thích trêu chọc Tiền Gia Tô chơi thôi, sau đó thì cũng không gây phiền cậu nữa, ngoan ngoãn mà ăn lẩu.

Mẹ cô ta rất nghiêm khắc, loại đồ lẩu này không cho phép ăn nhiều, hiếm lắm được ăn một lần, cũng là ăn ở nhà, bảo mẫu làm theo yêu cầu của mẹ, mùi vị nhạt nhẽo kinh được, không hề ngon chút nào.

đã vậy, có thêm một bà chị đáng ghét, bầu không khí bàn ăn làm sao cũng không thể nhẹ nhàng được.

Tóm lại hôm nay, công chúa nhỏ ăn thật sự thỏa mãn, chơi đùa vui vẻ, trước lúc rời đi, hảo tâm cho Chu Lăng một lời khuyên.

" Chị cẩn thận với cô con gái riêng kia một chút đi, hôm đó em nghe lén ba mẹ em nói chuyện, họ nóiChung Niệm Vi cũng là bị cô ta lợi dụng, ngày chị chở em mà bị chụp hình đó, chính là cô ta cho Chung Niệm Vi."

" Cảm ơn cô nhắc nhở." Bỗng dưng Chu Lăng cảm thấy cô bé có chút đáng yêu, xoa xoa đầu cô bé cười," Đừng để ý chuyện người lớn nữa, chăm chú vào học hành đi, ngoan."

CHung Niệm Đồng chọc chọc mũi chân xuống đất, buồn bực than thở:" Còn học cái rắm á, qua năm là mẹ em sẽ đưa em ra nước ngoài rồi."

Taxi đã tới, cô bé khoát tay," Em đi đây, sau này có duyên gặp lại nhé."

Chu Lăng cũng cười phất phất tay. Chung Niệm Đồng mở cửa xe ra, rồi bỗng dưng dừng lại, quay người nhìn xung quanh. Nhìn thấy cái đầu vàng chóe lúc lắc đi ra từ trong quán lẩu, đôi mắt sáng lên, nâng giò chạy tới.

Tiền Gia Tô thanh toán xong đi ra cuối cùng, đang cúi đầu cất thẻ vào trong ví tiền, thình lình bị người đối diện lao bổ vào, cậu bị đâm đến phải lui mấy bước, gót chân trược bậc cầu thang, đặt mông ngồi phịch xuống.

" Đệch! " Cái mông giống như bị chia năm xẻ bảy, cậu đau đến độ gương mặt móp méo, " Cái con bé thần kinh này."

Từ trên người cậu Chung Niệm Đồng lồm cồm bò dậy, xì một tiếng ghét bỏ:" Đồ thận hư nhà anh."

nói xong vỗ vỗ tay, chảnh chọe mà quay người rời đi.

Xe taxi chở công chúa kiêu kỳ đi xa rồi dần dần biến mất ở ngã tư đường, Chu Lăng đứng ở ven đường nhìn theo, không hề động đậy cả một lúc lâu. Tiếng Tiền Gia Tô cằn nhằn lướt qua bên tai, nhưng không hề vào tai cô câu nào.

cô đứng như vậy có hơi lâu, bên kia mọi người chờ một lát, lên tiếng gọi cô.

Lúc này Chu Lăng mới lấy lại tinh thần, đáp lại, xoay người đi qua bên.

Những lời vừa rồi CHung Niệm Đồng nói, còn đang quanh quẩn trong đầu, khiến cô không khỏi liên tưởng đến chuyện tối qua.

Đó không phải là cô ảo giác, mà là người của Bùi Hi Mạn đang theo dõi cô.

Nhưng, mục đích là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi