SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU

editor: Mì Tương Đen. 

Đáy lòng Đường Tam Dương tràn đầy tự tin.

Kiếp trước, hắn có thể quấy cho Cực Đạo kiếm tông trên dưới không yên, nguyên khí trọng thương, cuối cùng còn khiến rất nhiều trưởng lão phải chôn cùng. Hiện tại dù hắn thân là yêu thú, nhưng vẫn chẳng hề lười biếng, rảnh rỗi là sẽ cố gắng luyện kiếm.

Đến sau này Minh Hư chân nhân để hắn tự do ra vào trong Tụ Lý Càn Khôn, Đường Tam Dương lại càng không lãng phí thời gian, đồng thời trong bí cảnh còn dung luyện được kiếm ý của Vệ Hàm Ương.

Không thể không nói, đây chính là một khởi đầu tốt đẹp.

Trên thân Kiều Tranh dù có không ít bí mật, chẳng qua y vốn là người cẩn thận, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện ra. Bởi vì vậy, nếu Đường Tam Dương muốn ra tay giúp đỡ, chắc chắn phải nắm thời cơ thật kỹ.


Việc này không nên chậm trễ.

Đường Tam Dương thầm nghĩ.

Trước đó hẳn là mình đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Kiều Tranh, ví dụ như đá vòng gì đó, hiện tại cũng nên để Kiều Tranh mở mang tầm mắt trước sức chiến đấu của hắn.

Khi Đường Tam Dương thi triển pháp quyết tẩy rửa, Đường Tam Dương dùng một tư thế thập phần uy vũ khí phách để tẩy móng vuốt. Nhìn đi, đây chính là đôi chân mà hắn dùng để thi triển cú đá vòng kia, cũng chính là móng sắc bén có thể móc nội đan trong thân thể yêu thú Trúc Cơ đại viên mãn một cách vô cùng dễ dàng!

Có điều, Đường Tam Dương đã hiểu lầm một cách vô cùng nghiêm trọng.

Hắn cảm thấy sở dĩ Kiều Tranh cho hắn đồ tốt như khí tức hỗn độn, là bởi vì nhìn trúng lực chiến đấu của hắn.

Mà Kiều Tranh, thuần tuý chỉ là muốn hiểu Đường Tam Dương thêm một chút, hoặc nói cách khác, là muốn yêu thú của mình càng thêm trung thành với chủ nhân mà thôi.


Dưới tình huống đan xen như vậy, hiện thực tàn bạo cho Đường Tam Dương một kích thật mạnh.

Hắn...

Bắt đầu rụng lông.

Ngay lúc này!

Dáng đứng khí thế gì đó của hắn không những không thể cho Kiều Tranh cảm giác an toàn, trái lại, tất cả sự chú ý của Kiều Tranh đều rơi vào những sợi lông đang rụng xuống trong không khí.

Một sợi, hai sợi, ba sợi...

Ba trăm sợi, bốn trăm sợi...

Không bao lâu sau, lông trên người Đường Tam Dương đã rụng sạch sẽ, nhìn hệt như một con gà con có thể bị ném vào nồi bất cứ lúc nào.

Đường Tam Dương nhìn từng sợi lông vũ phất phơ trong không khí, không biết vì sao lại cảm thấy hơi đau dạ dày.

Mà trong mắt Kiều Tranh, bộ dạng này chính là ánh mắt đờ đẫn, vô cùng hoang mang lo sợ.

Cũng phải, dù sao cũng mới thay lông chưa bao lâu, còn là chậm rãi rụng xuống, không giống như bây giờ, rớt một phát là trụi sạch.


Có lẽ sẽ hơi lạnh một chút.

Kiều Tranh: 囧!

"... Phì!"

Kiều Tranh chọc nhẹ lên trán Đường chim non đang đờ người, không nhịn được mà phì cười ra tiếng.

Yêu thú nhỏ nhà y đúng là quá đáng yêu.

"Không sao, không sao, chẳng qua là ăn no quá mà thôi." Một tay y ôm Đường Tam Dương vào ngực, thật lòng an ủi nói. Khí tức hỗn độn cũng chẳng dễ hấp thu như thế, mà Đường Tam Dương có được chỗ tốt này, hẳn là sẽ mau chóng lớn lên. Trước đó thi thoảng Đường Tam Dương sẽ ngủ say, biểu hiện đã vô cùng rõ ràng, giờ đây chỉ là tăng tốc lên mà thôi.

Trưởng thành sớm một chút, đối với Đường Tam Dương hay Kiều Tranh đều sẽ là chuyện tốt.

Chỉ là Đường Tam Dương không nghĩ tới, mình khó có khi mới muốn phơi bày giá trị vũ lực một chút, thế mà lại thất bại chấm dứt chỉ bởi vì rụng lông.
Càng tức hơn là, Kiều Tranh thế mà còn sờ loạn lên thân thể trụi lủi của hắn.

Trước đây sờ thì còn coi là vuốt lông, bây giờ đến lông cũng không có mà còn sờ, quá không biết liêm sỉ!

Nếu ở hình người, nói không chừng hiện tại mặt Đường Tam Dương đã đỏ bừng.

May mắn, giờ hắn chỉ là yêu thú thôi.

Thôi, dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên.

Đường Tam Dương vò mẻ không sợ nứt nhắm mắt lại.

Trước đó, Kiều Tranh đã giao một lần hai năm tiền trọ. Bây giờ xem lại thời gian, mới chỉ trôi qua có hơn một năm rưỡi, lại nhìn dáng vẻ trước mắt của Đường Tam Dương, đoán chừng hắn cũng không muốn đi ra ngoài để bị mất mặt đâu nhỉ?

Kiều Tranh nghĩ nghĩ, thu thập hết những sợi lông rụng xuống của Đường Tam Dương, lấy bút Diệu Sinh trong nhẫn trữ vật ra, định tìm thời gian dung luyện hết những sợi lông màu vào bên trong bút Diệu Sinh, nhân tiện thăng cấp luôn pháp khí.
Đường Tam Dương thấy Kiều Tranh lấy bút Diệu Sinh ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mổ y một cái.

"Chiếp!"

Đã lãng phí một lần rồi, không thể lãng khí thêm một lần nữa.

Căn cứ vào ký ức truyền thừa của hắn, sau khi chính thức khai bình[1], hắn sẽ không dễ dàng thay lông nữa, đợi đến lần tiếp theo đoán chừng cũng phải hơn một ngàn năm. Chỉ cần một chút lông vũ trên người hắn cũng đã có thể trợ giúp pháp khí hoàn toàn đạt tới trình độ bảo khí, đợi tới khi hắn hoá hình hoàn toàn, dùng những sợi lông vũ này để làm pháp khí cho Kiều Tranh cũng không thành vấn đề.

[1] Khai bình: động tác xoè đuôi của công đực để tìm kiếm bạn đời — tức là nói đến lúc toàn toàn trưởng thành.

Lãng phí thật đáng xấu hổ!
Kiều Tranh khẽ nhíu mày, nơi vừa bị Đường Tam Dương mổ xuống có hơi căng đau. Y cúi đầu xem thử, đã thấy xanh tím một mảng rồi.

Da Kiều Tranh cực kỳ trắng, xanh tím trên tay phá lệ nổi bật, vô cùng dễ thấy.

Đường Tam Dương có chút luống cuống nhìn chằm chằm vào Kiều Tranh, không nghĩ mình chỉ nhẹ nhàng mổ một cái thôi cũng có thể khiến y bị tổn thương? Thân là Cửu Thiên Khổng Tước đã thay lông hai lần, lại còn hấp thu được một tia khí tức hỗn độn, nếu Đường Tam Dương không vô thức giảm bớt lực đạo, chỉ sợ với tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn mà nói, muốn mạnh mẽ chống trả cũng chỉ là chuyện viển vông.

Đường Tam Dương hơi chột dạ, mới vừa rồi còn thề thốt son sắt, nói muốn bảo vệ Kiều Tranh, ngay lập tức trụi lông thì thôi, còn mổ cho đối phương bị thương rồi? Hắn vụиɠ ŧяộʍ giương mắt nhìn Kiều Tranh, thấy y đang cúi đầu xem xét vết thương trên tay mình, một chút biểu cảm cũng chẳng có.
Nhưng không biểu lộ ra điều gì mới là đáng sợ nhất đó!

Đường Tam Dương run lên. Hiện tại trên dưới toàn thân hắn đến một cọng lông cũng chẳng có, kể cả có muốn lấy lòng Kiều Tranh, trông cũng vô cùng cứng nhắc.

"Giờ mới biết sợ?" Kiều Tranh nhấc Đường Tam Dương lên, cười mắng. "Cũng coi như không tệ, về sau ta cũng không lo ngươi không có năng lực tự vệ nữa. Chúng ta ở lại đây nửa năm, đợi lông vũ của ngươi mọc lại rồi sẽ ra ngoài.

Nhất thời, Đường Tam Dương có chút cảm động.

xem ra Kiều Tranh cũng không tệ lắm, chưa nói tới không sinh khí, còn rất quan tâm đến hắn.

Hắn không biết rằng, Kiều Tranh trên mặt thì cười tủm tỉm, trong lòng lại đang nghĩ cách làm sao để hung hăng giày vò Đường Tam Dương mấy lần. Hiện tại lông còn chưa mọc dài đã bắt đầu bắt nạt chủ nhân, đợi tới khi hoàn toàn lớn lên không lẽ còn muốn lật trời?
Nửa năm này còn dài, cứ đợi đấy mà xem.

— tui là đường phân cách nửa năm sau —

Lông vũ trên người Đường Tam Dương về cơ bản cũng đã mọc dài lại, mà phần lông trên đầu và dưới đuôi hắn cũng dần có xu thế thành hình. Nói một cách khác, Đường Tam Dương đã có được hình thức ban đầu của dáng vẻ Khổng Tước, nhìn từ ngoài vào cũng có thể nhận ra được hắn là yêu thú đỉnh cấp.

Cái đuôi của Khổng Tước thực sự quá gây chú ý, khiến cho người ta không thể coi nhẹ được.

Đến cả Kiều Tranh cũng không ngờ, hoá ra mình nhặt được một con Khổng Tước?

"Khổng Tước thân là hậu duệ của Phượng Hoàng, lại có rất nhiều chi nhánh, cũng không biết ngươi thuộc về chi nhánh nào nhỉ? Chẳng qua thân là Khổng Tước, tuyệt không thể nghi ngờ chính là yêu thú đỉnh cấp rồi." Gần như mỗi ngày Kiều Tranh đều dành thời gian quan sát Đường Tam Dương, nhịn không được sờ đuôi hắn một cái.
Thông qua《Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh》, Kiều Tranh đã được chứng kiến lịch sử, quá khứ của Thiên Nguyên đại thế giới. Hai tộc Long Phượng từng là nhân vật chính của Thiên Nguyên đại thế giới, mà tộc nhân của bọn họ cũng phân chia ra làm vô số chủng loại, hậu duệ lại càng phân loại ra nhiều hơn.

Đáng tiếc, tộc Khổng Tước tuy nhiều chi nhánh, thế nhưng số lượng lại vô cùng thưa thớt, đôi lúc còn chỉ có một hai con may mắn sống sót, có nhiều chi thậm chí đã tuyệt chủng. Trước kia bọn họ còn có thể căn cứ vào huyết thống mà phân cao thấp trên dưới, hiện tại cũng chỉ có thể căn cứ vào huyết mạch Phượng Hoàng trong truyền thừa của bản thân để phân chia cấp bậc.

Không thể không nói, đây cũng xem như một loại tiếc nuối.
Chẳng qua, Kiều Tranh tự nhận khí tức hỗn độn y chiết ra được không kém hơn bao nhiêu so với chân huyết của Phượng Hoàng, trái lại có khi còn tốt hơn. Nhóc con nhà y nhất định sẽ là con Khổng Tước lợi hại nhất trong tộc!

Đương nhiên, ban đầu Cửu Thiên Khổng Tước cũng là chi lợi hại nhất trong tộc Khổng Tước.

"Đi thôi." Kiều Tranh ôm lấy Đường Tam Dương, đi từ trong tầng hầm ra. Ngẩn người ở đây hai năm, cũng nên đi ra ngoài giải sầu một chút, thuận tiện để Đường Tam Dương rèn luyện.

Biết lai lịch của Đường Tam Dương, Kiều Tranh không khỏi nổi lên vài tâm tư. Lai lịch có lợi hại hơn nữa mà chủ nhân không biết cách sử dụng, thì một chút tác dụng cũng không có. Yêu thú bình thường sau khi thức tỉnh huyết mạch đều sẽ được truyền thừa cả kỹ xảo chiến đáo, thế nhưng hết lần này tới lần khác nhóc con nhà y vẫn chưa thức tỉnh được truyền thừa.
Bởi vậy, phương thức chiến đấu cũng do Kiều Tranh dạy dỗ.

Y vô cùng vui vẻ.

Điều này đại diện cho cái gì? Chính là trên thân Đường Tam Dương lại có thêm một chút dấu tích của y.

Trong nháy mắt, sinh hoạt của Đường Tam Dương trở nên vô cùng gà bay chó sủa.

Hắn rất rất muốn kháng nghị!

Không biết Kiều Tranh trúng phải ngọn gió nào, cố ý điều khiển phi kiếm đưa hắn tới những đỉnh núi hoang còn chưa được khai phá, sau đó dùng pháp thuật xua đuổi một đống yêu thú tới trước mặt Đường Tam Dương.

"Tam Dương, bây giờ ngươi đã là Khổng Tước, không thể hết ăn lại nằm như trước kia nữa. Ngoan, gϊếŧ hết, à không, đánh bại hết bọn chúng đi." Kiều Tranh giữa chừng sửa miệng, thập phần nghiêm túc nói.

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên Đường Tam Dương bị người ta dùng "hết ăn lại nằm" để hình dung.
Ta hết ăn lại nằm lúc nào Kiều Tranh ngươi xuống đây chúng ta cùng đàm luận! Rõ ràng mỗi ngày ta đều cố gắng luyện kiếm, còn từng cứu được ngươi đó!

Chẳng qua trong mắt Kiều Tranh, Đường Tam Dương ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, hành vi này chính là hết ăn lại nằm!

Yêu thú Kiều Tranh xua tới phần lớn đã bước vào Trúc Cơ tầng chín hoặc là Trúc Cơ đại viên mãn, nếu là Đường Tam Dương trước khi thay lông, lấy một chọi một tất nhiên sẽ nắm chắc phần thắng, chẳng qua điều quan trọng ở đây là số lượng không ít tí nào.

Bây giờ tu vi của Kiều Tranh đã là Trúc Cơ đại viên mãn đỉnh phong, trình bộ bước nửa bước vào Kim Đan, xua nhiều yêu thú tới như vậy vẫn là dễ như trở bàn tay. Làm xong những việc này, bây giờ y đang an vị bên trên phi kiếm, một tay nâng cằm, cười vô cùng hoà ái dễ gần, quyết tâm ngồi một bên nhìn Đường Tam Dương phấn đấu.
Đường Tam Dương im lặng nhìn chằm chằm Kiều Tranh.

Cuối cùng vẫn nhận mệnh.

Mặc dù hắn là một Kiếm tu chính cống, thế nhưng thân thể bây giờ cũng chỉ là một con yêu thú mà thôi. Trước khi hắn có thể chính thức hoá hình, có thể tự vệ bằng nguyên hình âu cũng là chuyện tốt. Vả lại, Pháp tu kia thế mà chê hắn hết ăn lại nằm!

Đối với một Kiếm tu, đây là điều vô cùng nhục nhã! Hắn sẽ để Kiều Tranh phải rửa mắt mà nhìn!

Tròng mắt Đường Tam Dương đảo qua một vòng, hiện tại hắn đang bị vây giữa một đám yêu thú phẫn nộ. Bên ngoài khu vực này Kiều Tranh còn thiết trí thêm trận pháp, những yêu thú kia cho dù có muốn chạy cũng không thoát nổi. Bởi vậy, đám yêu thú này tất nhiên sẽ muốn tìm một đường tắt để phát tiết.

Khí tức thuộc về Kiều Tranh trên thân Đường Tam Dương nồng vô cùng, những yêu thú này cũng không phải không có mũi, rất nhanh đã khoá chặt mục tiêu.
Chỉ nhỏ như vậy, một bàn tay là có thể chụp chết.

Dẫn đầu công kích Đường Tam Dương là một con gấu lớn, móng vuốt sắc bén hung tợn dài hơn một tấc, trên đầu nhọn còn loé ra ánh sáng xanh. Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ là sẽ chẳng dễ chịu.

Kiều Tranh không tự chủ được cắn chặt môi, khẩn trương nhìn về phía Đường Tam Dương đang bị vây giữa tầng tầng yêu thú.

Công kích của gấu lớn là loại hung bạo nhất, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng chẳng dám lấy cứng đối cứng, mà đối với luyện khí sư, đây cũng là một trong những vật liệu tốt nhất để chế ra linh kiếm thượng phẩm.

Đường Tam Dương mặc dù có huyết mạch cao siêu, nhưng hiện tại cũng mới là lần chiến đấu đầu tiên mà thôi, căn bản không giống với người có thể đối chiến thuần thục bên trong những võ trường.
Kiều Tranh siết chặt nắm đấm, ngón tay đặt sẵn trên mặt nhẫn, tuỳ thời chuẩn bị ứng cứu.

Móng vuốt xé gió đánh về phía Đường Tam Dương. Nhóm yêu thú xung quanh cũng biết một vuốt này lợi hại, không tự chủ được mà lui lại phía sau. Trong mắt những yêu thú này, con chim bé nhỏ kia chỉ là một cây giá đỗ, tuỳ tiện là có thể chơi chết.

Trong nháy mắt móng vuốt đánh tới sát bên cạnh, Đường Tam Dương cong người nhảy lên thật cao, cuốn theo bụi đất mù mịt. Gấu lớn thấy công kích bị né tránh, cánh tay rất nhanh rụt về thủ thế, tốc độ không hề tương xứng với thân thể to lớn chút nào, một móng khác cũng nhanh chóng vồ về phía Đường Tam Dương.

Giờ khắc này, Đường Tam Dương đang lơ lửng giữa không trung, hành động vô cùng không tiện. Gấu lớn cũng bắt lấy điểm này, lập tức giơ lên một móng khác công kích hắn. Tâm tư Đường Tam Dương vốn có chút xem thường, giờ đây đã hoàn toàn thu lại. Ở núi rừng hoang dã như thế này, yêu thú càng nhỏ bé xinh xắn thì càng khiến cho người ta sợ hãi.
Dù linh trí của gấu lớn không cao, nhưng cũng ẩn ẩn phát hiện ra nguy hiểm và áp bách mà Đường Tam Dương mang tới, nên khi thấy hắn né về phía sau, nó không chút do dự tiếp tục tiến lên tấn công.

Chỉ là một con gấu mà thôi.

Ánh mắt Đường Tam Dương ngưng lại, đôi cánh bé nhỏ giương lên, dừng lại một giây trong không trung, sau đó đạp mạnh hai chân, coi móng vuốt của gấu lớn thành ván cầu, xoay tròn một cái, hung hăng đá thật mạnh về phía về đầu gấu trước mặt — hồi toàn cước[2]!

[2] Nguyên văn là đá giò lái — một thế đá trong võ thuật.

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi