SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU

Kiều Tranh hết sức có tâm cơ kéo Vệ Hàm Ương về động phủ cùng mình.

Khụ khụ, một mình y khả năng không có cách lôi Tam Dương đi nhưng có thêm Vệ Hàm Ương lôi Nhạc Minh, có lẽ xác suất sẽ cao hơn nhiều.

Cái này đại khái có thể gọi là “hỗ bang hỗ trợ”?

Kiều Tranh vừa trò chuyện với Vệ Hàm Ương vừa tăng tốc độ hướng về động phủ. Kẻ thù kiếp trước chẳng mấy sẽ tự tìm chết, y bây giờ là chờ không kịp muốn chia sẻ với Tam Dương.

“Tam Dương, ta về…” Kiều Tranh chưa nói hết đã phát hiện trong động phủ ngoài Nhạc Minh đang ngồi, căn bản chẳng thấy bóng dáng Tam Dương đâu cả!

“Đường đạo hữu có việc đi trước.” Nhạc Minh mở mắt, khi nhìn thấy Vệ Hàm Ương đi sau Kiều Tranh, thanh âm bất giác dịu hơn.

“Việc gì mà khiến hắn rời đi?” Kiều Tranh thắc mắc, Tam Dương si mê kiếm đạo đến độ Kiều Tranh còn phải lui một bước. Bất luận là nhân tu hay yêu thú, chỉ cần nhập đạo thống thích hợp sẽ không có khả năng từ bỏ làm lại, chỉ có nghĩa vô phản cố tiếp tục. Thế mới nói tranh đại đạo không chết không thôi. Dù tính chiếm hữu của Kiều Tranh nghiêm trọng đến đâu cũng tuyệt đối không để Tam Dương từ bỏ kiếm đạo. Y chỉ là đơn thuần chán ghét kiếm tu, đương nhiên, Tam Dương là yêu thú, tuyệt đối không bao gồm trong đó.

“Không biết.” Nhạc Minh lắc đầu.

“Hắn đi bao lâu rồi?” Kiều Tranh hỏi tiếp.

“Khoảng ba canh giờ.”

“Vậy ta đi tìm thử xem. Nhạc đạo hữu, ngươi trò chuyện với Vệ đạo hữu nhé, lát gặp lại.” Kiều Tranh bây giờ không có tâm tư bắt chuyện với họ. Tam Dương đã có tu vi kỳ hóa thần, một thần niệm là có thể thuấn di mấy vạn dặm, gần như không có địch thủ trong thế giới Thần Nguyên. Nhưng đã ba canh giờ mà Tam Dương chưa trở về, thật sự làm Kiều Tranh rất lo.

Ở thế giới này, Kiều Tranh quên mất y bây giờ cũng chỉ có tu vi kim đan theo bản năng, sự việc ngay cả Đường Tam Dương tu vi kỳ hóa thần cũng không giải quyết được, y cuốn vào tuyệt đối không có tác dụng gì. Chỉ là trong lòng Kiều Tranh, Đường Tam Dương vẫn là con chim non đáng yêu không có tâm cơ, rất dễ bị lừa gạt tổn thương.

Mặc dù mấy từ hình dung Đường Tam Dương này chỉ có từ “chim non” là miễn cưỡng chấp nhận được, đáng yêu rồi chim bạch hỏa hay dê liệt địa đỏ trước kia tuyệt đối không liên quan.

Cũng may Kiều Tranh tuy định nghĩa về Đường Tam Dương rõ ràng có tính chất lừa mình dối người nhưng dẫu sao tư duy vẫn rất tỉnh táo. Đường Tam Dương ở Thái Ngọ môn trước sau chỉ quen biết vài người, có năng lực tìm đến hắn càng ít.

Kiều Tranh trực tiếp đặt mục tiêu vào hai người Vinh Khách và Minh Hư.

Cho dù không tìm thấy người ở chỗ họ, ít ra cũng có thể để bọn họ tìm giúp.

Kiều Tranh vừa thầm cầu nguyện Đường Tam Dương không xảy ra chuyện, vừa âm thầm nghiến răng, lần sau nhất định phải đề ra quy định cùng Tam Dương, tùy tiện ra ngoài hơn một canh giờ phải báo cho mình một tiếng. Toàn thân yêu thú hóa hình là bảo vật vô cùng hút người đó.

Đường Tam Dương lúc này dĩ nhiên đang ở trong động phủ của Minh Hư cùng Khổng Thanh Nghi. Khổng Thanh Nghi và Đường Tam Dương đều biến thành bộ dáng con người bình thường, sẽ không dùng bản tướng yêu tộc ra ngoài dọa người.

Chỉ là nếu sớm biết Khổng Tước Cửu Thiên hóa ra có địa vị lớn như thế, Đường Tam Dương nhất định sẽ không nói ra chủng tộc của mình.

Trước đó Khổng Thanh Nghi còn cam đoan với Minh Hư, nếu Đường Tam Dương không muốn về tộc, hắn sẽ ở bên bảo hộ đến khi Đường Tam Dương trưởng thành khai bình mới rời đi. Nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi. Nếu bị các trưởng lão phát hiện huyết mạch Khổng Tước Cửu Thiên cuối cùng là thú con không được mang về, dù bây giờ tộc Khổng Tước ít thành viên chắc hẳn các trưởng lão cũng không để ý lại ít đi một con!

Nhưng mà bây giờ Đường Tam Dương là kỳ hóa thần, Khổng Thanh Nghi muốn trắng trợn cướp đi cũng không được. Còn Minh Hư, ừm, tuy cũng là đồng đạo yêu tộc nhưng không thuộc chi bọn họ, không có quyền phát biểu.

“Không được, ngươi bây giờ vẫn chỉ là thú con, nhất định phải trở về với ta, bên ngoài quá nguy hiểm.” Khổng Thanh Nghi nghĩa chính ngôn từ nói, ném địch ý lúc trước lên thẳng chín tầng mây. Không sai, chỉ cần chưa khai bình, cho dù hiện tại Đường Tam Dương có bộ đáng lão già cũng tuyệt đối là thú con. Giống như trong thế giới loài người, nữ tử không có quỳ thủy, nam tử không có xx thì không xem là trưởng thành!

… Đường Tam Dương nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Khổng Thanh Nghi, thật sự rất muốn hỏi hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào nhìn qua rất yếu ớt. Đánh nhau thật, đoán chừng Khổng Thanh Nghi còn chẳng làm gì được hắn.

Tiếc rằng Đường Tam Dương đối mặt với Kiều Tranh đều không thể nói chuyện, bây giờ đối mặt với lời dạy bảo của Khổng Thanh Nghi càng trầm mặc hơn, chỉ là sau khi Khổng Thanh Nghi nói xong dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn thì hắn kiên định lắc đầu không tiếng động.

“Ngươi là con Khổng Tước Cửu Thiên cuối cùng, hơn nữa không thức tỉnh thần thông thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang, sao có thể?!” Khổng Thanh Nghi tiếp tục khuyên bảo hết lời, “Huyết mạch và thiên phú là hai tiêu chuẩn quan trọng để nhận định dòng dõi trong tộc, ngươi bây giờ đã thức tỉnh, nếu không về tộc đăng ký, sau này bị các trưởng lão phát hiện sẽ bị xử lý như người đoạt xá.” Thân thể yêu thú được trời ưu ái, nhóm yêu thú có huyết mạch thượng cổ càng có đủ loại thần thông thiên phú, Ngũ Sắc Thần Quang còn xếp trong ba hạng đầu “Thần thông thiên phú muốn có được nhất” kỳ quái của nhân tu! Cho nên số ít nhân tu cùng hung cực ác cuối cùng đều đi trộm một hai con thú con, thừa dịp linh trí chúng chưa mở hoàn toàn tiến hành đoạt xá, vọng tưởng có được huyết mạch và thần thông thiên phú.

Đáng tiếc thiên phú sở dĩ là thiên phú cũng bởi nó không thể bị tước đoạt.

Muốn đoạt xá yêu thú thì phải chuẩn bị tốt sẽ bị thiên lôi đánh, tỷ lệ thành công thấp hơn đoạt xá nhân tu mấy chục lần, trong lịch sử chỉ rải rác vài ba trường hợp thành công. Vả lại xem như đoạt xá thành công đi, muốn có thần thông thiên phú cũng là không thể nào.

Cho nên, thời điểm nhóm yêu thú phân biệt dòng dõi ngoài nhân tố huyết mạch, còn phải xem đối phương thức tỉnh thần thông thiên phú hay chưa. Lúc đầu Khổng Thanh Nghi cũng nghi ngờ Đường Tam Dương tăng tiến tu vi nhanh như vậy có lẽ do đoạt xá nhưng bỏ ý nghĩ này rất nhanh.

Nhân tu nào lại nhàm chán đến độ đi đoạt xá một con khổng tước trắng? Hơn nữa đoạt xá thành công sẽ suy yếu ít nhất mấy chục năm, Đường Tam Dương mới bao lớn đã có tu vi kỳ hóa thần, do đó liền loại bỏ khả năng đoạt xá. Với lại suy nghĩ kỹ một chút, bản thân bạch tử không được coi trọng cũng vì năng lực thần thông thiên phú thấp hơn nhiều so với khổng tước bình thường. Đường Tam Dương xuất hiện ở trung thế giới thế này, suýt thì chết, không thể thức tỉnh thần thông thiên phú dường như là chuyện rất bình thường.

Chỉ cần hắn không phải đoạt xá mà đến, nhất định có thể học được Ngũ Sắc Thần Quang khi khai bình.

Bởi vậy, Khổng Thanh Nghi quyết định phải mang Đường Tam Dương về.

Đường Tam Dương rất biết bắt trọng điểm, “Ngươi biết Ngũ Sắc Thần Quang?”

Khổng Thanh Nghi kiêu ngạo ưỡn ngực, cho là Đường Tam Dương hướng đến thần thông thiên phú cũng là bình thường, “Đương nhiên. Ta có thể đến trung thế giới là vì ta dựa vào thiên phú xoát một món dị bảo, có thể để ta xuyên thẳng qua từng thế giới.”

Lời này khiến Đường Tam Dương và Minh Hư tỏa sáng hai mắt.

Dị bảo xuyên đến xuyên đi thế giới? Đây chẳng phải thứ Minh Hư cần sao?

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Đường Tam Dương trầm tư một hồi, hình như nhớ ra lúc trưởng bổi gặp mặt tiểu bối cần đưa quà gặp mặt, lúc trước Minh Hư đã đưa hắn một đại cơ duyên. Bây giờ có phải Khổng Thanh Nghi cũng nên cho hắn chút quà gặp mặt mới đúng?

“Ta có một thỉnh cầu.”

“Ngươi nói đi.” Khổng Thanh Nghi vốn còn muốn cam đoan này nọ, lập tức ngẫm lại đây chính là điểm mấu chốt lừa Đường Tam Dương, không, là đón về tộc nên lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

“Minh Hư chân nhân có đại ân với ta, hắn cần lặng lẽ rời khỏi thế giới này mà không bị người thượng giới phát hiện, có thể mượn bí bảo của ngươi dùng một lát không?” Đường Tam Dương thẳng thắn, “Ngươi muốn cái gì, ta có thể cố gắng tìm cho.”

Khổng Thanh Nghi chần chừ, “Không phải không được. Chỉ là bí bảo này của ta cần không ít linh thạch, hơn nữa chu kỳ chuẩn bị cần hơn nửa năm.” Khổng Thanh Nghi bất đắc dĩ nhún vai, “Thật ra bí bảo này chính là một trang bị trận pháp truyền tống cỡ nhỏ, rất nhiều đại gia tộc ở các thế giới khác nhau đều có, dùng để thông thương. Giữa đường có gia hỏa không thức thời muốn giết ta bị ta truy ngược, trốn hơn nửa năm bị ta tìm ra, về sau có thể dùng bí bảo này để chạy trốn, kết quả bị ta dùng Ngũ Sắc Thần Quang cản lại.”

“Không sao, linh thạch và thời gian ta đều không thiếu.” Minh Hư vội nói, hơn nửa năm nữa đúng lúc là kì vượt thiên môn, Vinh Khách và Hà Tất Khinh vừa đi, hắn liền có thể rời đi.

Như thế cũng tốt, hắn đã sớm thanh toán xong ân tình của Thái Ngọ môn, sở dĩ còn ở lại thế giới này phần lớn là vì hai đồ đệ.

“Không thành vấn đề.” Khổng Thanh Nghi sảng khoái đáp ứng, “Chỉ là Tam Dương người cũng cần cùng ta về tộc xem một chút. Nhóm trưởng lão nhìn thấy ngươi nhất định sẽ vui mừng, thân phận bạch tử cũng không cần để ý.” Khổng Thanh Nghi an ủi.

“Ta là kiếm tu.” Đường Tam Dương cũng không quá nhẫn tâm nhìn Khổng Thanh Nghi tiếp tục nóng đầu, dù sao hắn vừa giúp giải quyết chuyện Minh Hư, không tiện tiếp tục không nói năng gì.

Tình huống của hắn không khác đoạt xá cho lắm, dù có thể tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang cũng tuyệt đối không phải bây giờ. Ít nhất phải chờ hắn đại thành công pháp, dùng một loại pháp thuật loại suy khác mới có thể đi học. Hắn chỉ muốn yên lặng làm một kiếm tu mà thôi.

Cùng lúc nào đó đi tộc Khổng Tước lần lượt giải thích, không bằng nói ra dự định tương lai ngay từ đầu.

Đường Tam Dương chỉ không giỏi ăn nói chứ không ngốc.

Biến chuyển thái độ trước sau của Khổng Thanh Nghi hẳn là do thân phận và huyết mạch của hắn. Trước kia đã nói năng lực thức tỉnh thần thông thiên phú của bạch tử không bằng khổng tước bình thường, chắc hẳn hắn cũng chỉ hữu dụng ở cái thứ huyết mạch. Khổng tước trắng sinh con không nhất định là khổng tước trắng, nói không chừng là người thừa kế Khổng Tước Cửu Thiên chân chính.

Đường Tam Dương tuyệt đối sẽ không để mình luân lạc tới tình trạng bị cầm tù ép sinh con.

Cho dù trở về tộc hắn có thể phi thăng thành tiên, hắn cũng tuyệt đối không bằng lòng từ bỏ kiếm đạo.

“Hả?” Khổng Thanh Nghi tỏ vẻ vừa rồi hình như mình nghe lầm chỗ nào.

Kiếm… Kiếm tu?

Hahahaha sao có thể, tộc Khổng Tước họ chưa từng xuất hiện kiếm tu, khổng tước luôn dựa vào đuôi quất người, mặc dù có dùng qua linh kiếm nhưng kiếm tu thì thật sự chưa nghe. Yêu thú vốn không am hiểu luyện khí luyện đan, huống chi là kiếm tu yêu cầu tư chất và tâm tính còn cao hơn?

Nói đơn giản, trong xương cốt yêu tu lộ ra dã tính, tộc Khổng Tước càng phát huy cực hạn hai từ “hoa mỹ, cao quý”, nghiêm cẩn giản dị trên dưới một hai màu như kiếm tu ai mà chịu được hahaha.

Đợi chút, hình như khổng tước trắng chính là chỉ có hai màu.

Nét mặt Khổng Thanh Nghi hơi đơ, giống như không kịp phản ứng, “… Ngươi nói thật?”

“Đương nhiên là thật.” Kiều Tranh đi sau Vinh Khách, một đường tiến thẳng vào động phủ Minh Hư, ở cửa hang chỉ nghe thấy Đường Tam Dương, nhanh chóng lướt qua phản ứng bên trong một lần.

Trời cao phù hộ, có lời bịa đặt của đại ca nhị ca Đường Tam Dương lần trước làm cơ sở, Kiều Tranh nhanh chóng đoán được phần nào lai lịch Khổng Thanh Nghi. Thật ra tu vi Tam Dương bay nhanh như vậy, bí pháp tộc yêu thú lại nhiều, bị chú ý cũng không lạ. Kiều Tranh đã sớm chuẩn bị đến đại thế giới có thể sẽ có người đến tìm Tam Dương, chỉ tuyệt không ngờ đến nhanh thế này.

Khi nghe thấy Đường Tam Dương dùng kiếm tu làm lý do từ chối, lần đầu tiên tận đáy lòng Kiều Tranh cảm thấy cái đạo thống này cần phải tồn tại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi