SỬ THƯỢNG TỐI NGƯU PHÒ MÃ GIA

Động cơ và lý do đều có rồi, Trần Nguyên là người rất dứt khoát, vừa mới nghĩ xong, bàn tay kia đã đặt ở bộ ngực nữ tử, tùy ý bóp một chút.

Không đúng, trước hết là cảm nhận tốt rồi mới động thủ lần nữa? Hay là dùng tay bóp, về sau mới cảm nhận kỹ? Cái này Trần Nguyên cũng không rõ ràng lắm, dù sao, cảm xúc cũng rất tốt!

Nữ tử hiển nhiên là tấm thân xử nữ, bộ ngực co dãn kia nằm trong lòng bàn tay Trần Nguyên vô cùng đàn hồi, quan trọng nhất chính là nàng quanh năm luyện võ, cơ ngực đàn hồi từ bên trong cũng có thể cảm giác được, loại cảm giác này lại làm cho Trần Nguyên yêu thích không nỡ rời tay.

Sờ trong chốc lát, lực đạo trên tay Trần Nguyên càng lúc càng lớn, miệng vết thương nàng kia nhận lấy lực tác động, trong hôn mê rõ ràng nhíu mày thoáng một tý, phát ra một tiếng hừ lạnh rất nhỏ.

Trần Nguyên vội vàng dừng tay, lúc này mới nhớ tới chính mình còn chưa giúp nàng lau miệng vết thương.

Một lần nữa bôi thuốc, sau đó lại băng bó, trong cả quá trình này, nàng kia giống như một con rối, nằm ở trên giường động, không động đậy, chỉ là Trần Nguyên ngẫu nhiên đụng vào miệng vết thương của nàng, mới có thể nhẹ nhàng nhíu mày.

Một nữ nhân xinh đẹp như vậy nằm trên giường của mình, mình có thể tận tình chiếm tiện nghi của nàng, điều này không khỏi làm Trần Nguyên có chút đắc ý, nhưng hắn liền nghĩ đến, nếu bị người khác trông thấy nàng nằm trên giường của mình, đây chẳng phải là rất phiền toái sao?

Phải biết rằng nàng là tội phạm quan trọng đang bị quan phủ truy nã.

Vì thế Trần Nguyên nghĩ ra một biện pháp, thì phải đóng một tấm ván gỗ dưới giường của mình, có thể để cho nàng kia ngủ ở phía trên, như vậy thời điểm chính mình đi ra ngoài, sẽ để nàng trên ván gỗ dưới giường, cho dù có người vào, cũng sẽ không phát hiện ra nàng.

Đợi Trần Nguyên đóng tốt tấm ván gỗ, để nữ tử lên trên, không khỏi có chút đắc ý, hắn đóng tấm ván gỗ đáp tương đối sát vào bên trong, nếu có người xốc ga giường lên, chỉ cần không ngước cổ vào, cũng khó có thể trông thấy.

Trần Nguyên lúc này mới thở dài một hơi, trong chớp mắt nằm chết dí trên giường, lại làm như thế nào cũng vô pháp chìm vào giấc ngủ, trong đầu luôn có hình bóng nữ tử, bất tri bất giác, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác như dư vị vừa rồi vẫn còn.

"Nếu nàng thật sự tỉnh lại thì nên làm như thế nào cho phải?" Trần Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, phải biết rằng cô gái này là tội phạm quan trọng quan phủ đang truy nã, vạn nhất bị người tra ra nàng đang ở chỗ mình, một tội chứa chấp là không thể thiếu.

Trần Nguyên cảm giác tất cả đều rối hết lên, trong đầu có chút loạn, không biết nằm bao lâu thì đi ngủ.

Sáng sớm tỉnh lại, chuyện thứ nhất cần làm đương nhiên là đưa rượu cho Tân Nhạc lâu.

Tiểu nhị Tân Nhạc lâu dậy sớm cực kỳ, liên tục hai ngày, thời điểm Trần Nguyên đưa rượu đến, bọn hắn đã quét dọn vệ sinh sạch sẻ.

Sài Dương trông thấy Trần Nguyên mang rượu dừng lại nơi cửa, vội vàng gọi tiểu nhị đi lên chuyển rượu, chính mình lại ngồi ở trong hành lang nói với Trần Nguyên: "Chưởng quầy vào đây uống hai chén trà nước đã, sáng sớm cũng vất vả ngươi, nghỉ tạm một lát."

Trần Nguyên buông xe, lau mồ hôi trên trán một chút: "Không dám quấy rầy Sài đại quan nhân, tiểu nhân còn có một số việc phải làm, nghỉ một hồi sẽ phải rời đi."

Trần Nguyên đã nghe ngóng rõ ràng, Sài Dương này, là người của Chu gia, cái gọi là Chu gia, thì ra là triều Chu trước Tống triều, nếu như không phải Triệu Khuông Dận chiếm giang sơn Chu gia, như vậy Sài Dương hiện tại cũng có thể là hoàng tử long tôn(con cháu vua).

Chỉ là Triệu Khuông Dận cũng xem như là người tốt, ít nhất có thể để cho người họ Chu sống tại Đại Tống.

Tân Nhạc lâu của Sài Dương chưa bao giờ phải nộp thuế, hơn nữa có Triệu Khuông Dận tự tay ban phát lệnh bài miễn chết, với tư cách trấn môn chi bảo, mang vạ miễn phạt, tử tội miễn chết.

Sài Dương làm người cũng là tương đối khách khí, thấy Trần Nguyên từ chối, lại vẫy vẫy tay nói: "Ai! Chưởng quầy, tiền lúc nào đều có thể kiếm, vào đây uống một ngụm trà nghỉ tạm một lát, không thể làm ngươi chậm trễ kiếm tiền."

Đối với nhân vật nhỏ như Trần Thế Mỹ mà nói, Sài Dương chính là một đại nhân vật, cho nên người ta nói một lần có thể chối từ, nếu như người ta nói lần thứ hai, ngươi không nể tình, cũng có chút không quá thức thời.

Trần Nguyên xoay người hành lễ, đi đến nói: "Như thế, tại hạ xin làm phiền."

Sài Dương chỉ cái ghế bên cạnh: "Chưởng quầy, mời ngồi."

Trần Nguyên nghiêng người ngồi xuống, đây là lễ tiết lưu lại trong đầu Trần Thế Mỹ, phàm là "ttốt dân gặp quan, cũng không thể ngồi cùng nhau, một cái ghế lớn hơn nữa, ngươi cũng chỉ có thể ngồi nửa cái mông đít.

Sài Dương tự mình cầm lấy ấm trà, rót một chén cho Trần Nguyên: "Cái này là Thiết Quan Âm thượng hạng, Trần huynh nếm thử hương vị xem?"

Bất tri bất giác, Sài Dương đã muốn cải biến xưng hô, Trần Nguyên không phát giác, bưng chén lên, ngửi một chút, một vị hương trà xông vào mũi.

"Trà ngon! Trà ngon! Tuy tại hạ không thông trà đạo, cũng có thể ngửi thấy mùi vị trà này rất tuyệt." Trần Nguyên nói xong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Đúng lúc này, cửa ra vào lại truyền đến tiếng cười: "Ha ha, nước trà cho dù ngon đến mấy, sao có thể so sánh cùng rượu?"

Nói xong, một người mặc quan phục đi đến.

Sài Dương vừa thấy người nọ, lập tức đứng dậy: "Âu Dương huynh trở về lúc nào vậy? Làm sao không nói một tiếng cùng tiểu đệ?"

Trần Nguyên cũng vội vàng đứng lên, người ở cửa ra vào cũng không nhìn hai người bọn họ, đi thẳng đến vạc rượu của Trần Nguyên, mở cái nắp ra, hít một hơi thật dài, sau đó lắc mạnh đầu, lông mày nhăn lại.

Xoay đầu lại, nói về hướng Sài Dương: "Ngươi chính là dùng cái rượu này lừa gạt người sao?"

Sài Dương cười nói: "Âu Dương huynh, đây là rượu ta chiêu đãi khách nhân bình thường, đương nhiên không thể lọt vào mắt ngươi, bên trong có rượu ngon ủ đã lâu, huynh đệ cố ý giữ lại vì Âu Dương huynh."

Người nọ nghe vậy liền mừng rỡ nói: "Thật sao?" Nói xong, liền bước đến chỗ đằng sau.

Lúc này Sài Dương lại vội vàng đứng dậy: "Ai, ai, Âu Dương huynh đừng nóng vội, huynh đệ giữ lại rượu tốt cho ngươi, nhưng cũng lưu lại một nan đề, mong Âu Dương huynh giải đáp cho huynh đệ."

Trần Nguyên lúc này suy nghĩ một chút, khách của người ta đã tới rồi, chính mình cũng nên đi, lập tức ôm quyền nói: "Sài đại quan nhân, Âu Dương đại nhân, kẻ hèn này cáo từ trước."

Sài Dương lại vội vàng ngăn Trần Nguyên lại: "Trần huynh không cần vội vã đi, ta muốn mời Trần huynh làm người chứng nhận, nhìn xem Âu Dương Tu Âu Dương đại nhân, có phải thật sự có thể chống lại văn thư đối ngẫu của ta hay không."

Người này chính là Âu Dương Tu? Trần Nguyên nghe xong rất là giật mình, thì ra Âu Dương Tu chính là dạng này, tuy đời trước Trần Nguyên chỉ đọc qua vài truyện, hơn nữa đã quên toàn bộ "Túy Ông đình", nhưng một lại nhớ rõ câu "ánh trăng trên ngọn cây liễu, người hẹn ước dưới hoàng hôn" này.

Trần Nguyên luôn luôn cho rằng, người chưa trộm tình, tuyệt đối không viết ra được những lời này.

Âu Dương Tu nhìn về phía trên cực kỳ ngạo mạn, nói: "Ngươi làm ra câu đối kiểm tra ta?"

Sài Dương ha ha cười nói: "Đầu tiên phải nói trước, nếu ngươi không đáp được, xin mời đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại."

Âu Dương Tu cầm quạt trong tay, xếp lại, nói: "Nói đi." Hắn ngồi ở trên mặt ghế nhìn Sài Dương, một bộ tư thế cứ việc nói.

Sài Dương cũng đã tính trước: "Câu đối này, là ta lấy được từ một lão Thư sinh, Âu Dương huynh nghe cho kỹ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi