SỬ THƯỢNG TỐI NGƯU PHÒ MÃ GIA

Tại Tống triều, chỉ dùng nhân hiếu trị quốc, nếu cha như chết rồi, nhi tử chính là Tể tướng đương triều cũng phải từ quan về nhà giữ đạo hiếu mới được, hiện tại Trần Thế Mỹ muốn chuẩn bị nghênh đón cha mình, lúc này Âu Dương Tu mới cảm thấy cái này trọng yếu không khác gì quốc sự.

"Vậy thì tốt, buổi chiều ta ở trong nhà chờ ngươi, không được thất hữa mới được."

Trần Nguyên gật đầu, nói: "Tốt, Âu Dương đại nhân yên tâm."

Âu Dương Tu rời đi, Trần Nguyên một cước đạp lên xe ngựa Hàn Kỳ ngừng ở ngoài cửa, nói: "Đi tìm chị dâu ngươi."

Hàn Kỳ biết rõ, cái này là muốn đi tìm Tần Hương Liên.

Nghênh đón lão tía Trần Thế Mỹ? Còn sớm lắm, ít nhất còn phải bốn năm ngày nữa bọn hắn mới có thể đến, hơn nữa, loại chuyện này không cần Trần Nguyên đi làm.

Đầu tiên, cha mẹ Trần Thế Mỹ sinh sống tại nông thôn nhiều năm như vậy, thuộc về cái loại người điển hình có thể chịu khổ nhọc hơn người thường.

Tiếp theo, hai ngày này, Triệu Ý đang chuẩn bị mọi chuyện, nàng muốn ở trước mặt cha mẹ Trần Thế Mỹ lưu lại một ấn tượng tốt đầu tiên.

Trần Nguyên rất thoải mái, hôm nay đã nói trước, sẽ dẫn Trần Đông ca cùng Trần Xuân muội đi đến chỗ học, hai đứa trẻ đều đã đến niên kỷ đi học, đặc biệt là Trần Xuân muội, hiện tại giống như đã lớn hơn rất nhiều rồi.

Mặc dù nói yêu cầu của Tống triều đối với đứa trẻ nữ không cao, nhưng ý niệm của Trần Nguyên ở phương diện này lại luôn luôn dừng lại tại thế kỷ hai mươi mốt, tuy thời đại bất đồng, nhưng nam nữ đều giống nhau.

Thất hứa với ai cũng không thể thất hứa với đứa trẻ, Trần Đông ca cùng Trần Xuân muội hôm nay cũng cực kỳ cao hứng, ăn mặc quần áo mới Trần Nguyên mua cho bọn họ, sớm từ trong chăn bò ra, Trần Đông ca một lần lại một lần chạy về hướng cửa ra vào, xem Trần Nguyên đã tới chưa.

Khi hắn trông thấy vậy thì chiếc xe ngựa chạy đến, cả người hắn hưng phấn nhảy dựng lên, hô: "Mẹ, mẹ, cha đến rồi!"

Tần Hương Liên vội vàng từ bên trong chạy ra, cầm chiếc chổi xể trong tay.

Thời điểm thuê gian phòng này, vốn mời hai người nha hoàn, nhưng bị Tần Hương Liên cho nghỉ việc, nàng nói, nàng muốn làm chút ít việc, cái loại cuộc sống quần áo mặc đến cánh tay nầy, không phải thứ nàng mong muốn.

Chứng kiến Trần Nguyên đi xuống xe ngựa, Trần Đông ca cùng Trần Xuân muội thoáng một tý đều nhảy đi ra, bọn hắn cũng rất quen thuộc đối với Hàn Kỳ rồi, không hề có cái gì e ngại, cũng không đợi Trần Nguyên mời đến, thoáng một tý liền nhảy lên trên xe ngựa.

Trần Nguyên nói với Tần Hương Liên: "Hương Liên, ngươi để công việc trong tay xuống, chúng ta cùng đi."

Hai đứa trẻ vừa nghe xong, rất là cao hứng, Tần Hương Liên lại có vẻ có chút do dự, đi đến trước mặt Trần Nguyên, nhỏ giọng nói: "Tướng công, ta sợ sẽ để cho người trông thấy, như vậy thì không tốt lắm."

Trần Nguyên cười một chút, nói: "Không việc gì đâu, ngươi đi theo ta là được, thoáng nhận thức đường đi cũng tốt, lúc gió thổi trời mưa, nếu Hàn Kỳ không có thời gian, ngươi cũng có thể đưa đón Đông ca."

Tần Hương Liên nghe hắn nói như vậy, cũng không tiếp tục chối từ nữa, một đường đi đến trường học.

Trường học này không phải tốt nhất Biện Kinh, dựa theo thuyết pháp hiện tại, chính là trường học thuộc về tư nhân, trường học tư nhân Tống triều cũng rất huy hoàng, nhưng trường học Trần Nguyên tuyển chọn này lại là một chỗ rất bình thường, bởi vì hắn không muốn để cho người khác chú ý.

Ít nhất tại thời điểm vấn đề gữa Tần Hương Liên và Triệu Ý còn chưa giải quyết hết, hắn có lẽ là an ổn một chút thì tốt hơn, tuy Trần Nguyên ưa thích phong cách, nhưng nếu quả thật kéo đến một cái dao chặt đầu mà nói, hắn cũng không gánh được.

Trong nội viện học đường cũng không phân lớp, chỉ dựa theo tuổi thọ đứa trẻ để phân biệt người dạy.

Như Trần Đông ca, đã bị đặt ở học đường sơ cấp, dùng biết chữ, đọc thuộc lòng, là mục đích học tập chủ yếu, mà Trần Xuân muội tiến vào học đường thì là chỗ dạy những thánh hiền kia, thầy giáo yêu cầu cũng càng nghiêm khắc hơn một ít, không riêng gì việc phải thuộc, còn phải giải thích được.

Học đường tốt một chút, còn có thể dạy một ít số học, nếu như niên kỷ lớn hơn chút nữa, đến mười năm mười sáu tuổi mà nói, sẽ bắt đầu học tập những thứ khoa kiểm tra cần.

Đương nhiên, còn có một ít kỹ năng khác, ví dụ như dạy vẽ tranh, dạy thêu thùa, chuyên môn dùng để thỏa mãn những người có thể không cần kiểm tra cũng có thể lấy được công danh, cùng những người đã không trông cậy vào việc mình có thể lấy được công danh kia.

Chỗ trường học này, Trần Nguyên cũng chưa quen thuộc, là hắn nhờ Nhan Tra Tán tìm.

Các tiên sinh dạy học cũng không biết, người hôm nay đưa đứa trẻ đến học, đúng là Phò mã gia trong truyền thuyết, chỉ biết là người Đại Lý Tự Nhan đại nhân giới thiệu đến, tự nhiên phải sắp xếp cho tốt mới được.

Chỗ ngồi của Trần Đông ca cùng Trần Xuân muội cũng đã chuẩn bị xong, vừa vừa đi vào cửa lớn, thanh âm đọc thuộc lang lảnh đã đem hấp dẫn hai đứa trẻ, vẻ mặt Trần Đông ca rất hưng phấn, nói: "Cha, ta đọc sách ở chỗ này sao?"

Trần Nguyên gật đầu, nói: "Ừm, sáng sớm mỗi ngày ta sẽ để cho Hàn đại bá đưa các ngươi tới chân núi, đoạn đường núi này, các ngươi phải tự mình đi, ở học đường phải nghe lời tiên sinh nói, giữa trưa, tiên sinh sẽ an bài để các ngươi ăn cơm trưa, chiều muộn sẽ có người tới đón các ngươi."

Hắn vừa mới nói xong lời này, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Những lời này, kỳ thật chính là một phiên bản, thời điểm lúc trước, phụ thân đưa chính mình đi, đã nói rất nhiều lần, khi đó chính mình nghe đến mệt mỏi, vì cái gì hiện tại chính mình còn nói đến nó? Trần Nguyên cúi đầu nhìn Trần Đông ca, hắn giống như cái gì cũng không nghe lọt vào lỗ tai, trong lòng Trần Nguyên chỉ biết cười khổ một hồi.

Để hai đứa trẻ tới trừơng học, đối với Trần Đông ca cùng Trần Xuân muội mà nói, ý nghĩa là ngày đầu tiên bọn hắn bắt đầu tiếp nhận giáo dục chính quy.

Mặt Tần Hương Liên đều là nụ cười thỏa mãn, tại thời điểm đi xuống viện chân núi, Trần Nguyên ôm bả vai Tần Hương Liên, nói: "Nương tử, có phải ngươi cảm giác được trong lòng có chút ủy khuất hay không?"

Tần Hương Liên hiển nhiên chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần như vậy cùng Trần Thế Mỹ dưới ban ngày ban mặt, thân thể của nàng có vẻ hơi mất tự nhiên, muốn tách rời khỏi hắn.

Tay Trần Nguyên dùng một phần lực khí mạnh hơn, gắt gao ôm nàng, nói: "Không việc gì đâu, tại đây không có người nào trông thấy, nói thật, ta cất giấu các ngươi như vậy, đối với ngươi cùng bọn nhỏ mà nói, đều là một sự tình rất không công bằng."

Tần Hương Liên không tiếp tục giãy dụa nữa, nói: "Tướng công, trong lòng ngươi còn nhớ chúng ta, với ta mà nói, cũng đã đủ rồi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với đám trẻ, đừng để cho bọn hắn bị khi dễ, không cần nghĩ về ta nhiều như vậy."

Đây là điều Tần Hương Liên muốn nói tự đáy lòng, người như nàng rất chất phác, phần lớn không biết dùng ngôn từ dối trá để che dấu nội tâm của mình.

Trần Nguyên rất là cảm động, sâu hít một hơi không khí trong núi rừng thật sâu, nói: "Ta cũng đã nghĩ tới rồi, đợi cha mẹ đến, ta sẽ để cho Lăng Hoa vào cửa, sau đó tìm thời cơ thích hợp, nói cho Triệu Ý biết ngươi ở nơi này. Triệu Ý từ nhỏ đã không bị ủy khuất gì, ta hi vọng ngươi có thể nhân nhượng nàng một chút, chăm sóc mấy đứa trẻ thật tốt, như vậy trong lòng Triệu Ý sẽ thoải mái hơn một ít."

Tần Hương Liên gật đầu, nói: "Ừm, ta nghe tướng công, ta có thể dạy đứa trẻ thật tốt, ngươi yên tâm."

Nội tâm Trần Nguyên có chút áy náy, nói: "Chỉ là, như vậy sẽ ủy khuất ngươi."

Tần Hương Liên tựa đầu ở bờ vai hắn, cười một chút với Trần Nguyên, cũng không nói gì.

Trong lòng Tần Hương Liên bây giờ đã không có một điểm hận ý đối với Trần Nguyên, trong khoảng thời gian nàng ở tại Biện Kinh này, khi rảnh rỗi cũng đi lên trên phố một chút, từ trong miệng những người Biện Kinh kia, nàng biết tướng công mình là người chuyên xử lý đại sự.

Tướng công giúp hoàng thượng thống trị quốc gia, giúp hoàng thượng giải quyết những đại sự, lớn thì đến mức hai nước chiến tranh, nhỏ thì đến cứu tế nạn dân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi