SỬ THƯỢNG TỐI NGƯU PHÒ MÃ GIA

Trần Nguyên không buông tay, nói: "Ta không buông, ngươi hãy nghe ta nói mấy câu, chỉ mấy câu thôi, được không?" Gia Luật Lũ Linh nói: "Nếu như ngươi là đến vì công sự, có thể đi tìm Cửu ca, lần này ta chỉ mượn danh nghĩa đi sứ Đại Tống, dẫn đứa trẻ thăm quan Biện Kinh, sự tình trao đổi cùng các ngươi, do Cửu ca phụ trách." Đầu Trần Nguyên hiện tại không quá tỉnh táo, vội vàng nói: "Không phải ta tới tìm các ngươi nói về công sự." Gia Luật Lũ Linh nói trước một câu: "Vậy thì càng không có cái gì để nói chuyện, thả ta ra, bằng không thì ta sẽ không khách khí với ngươi." Trần Nguyên lắc đầu, nói: "Không được, ngươi để cho ôm đứa trẻ một tý, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện, được hay không?" Gia Luật Lũ Linh bỗng nhiên cười một hồi, cười rất thê lương, hỏi: "Cho ngươi ôm đứa trẻ? Trần Thế Mỹ, đứa nhỏ này có quan hệ với ngươi hả?" Thời điểm Trần Nguyên đang nghĩ ngợi nên dùng cớ gì để trấn an tâm tình của nàng, bỗng nhiên cảm giác mình dưới chân không còn chỗ đứng, tiếp theo, thân thể nặng nề ngã lăn trên đất, hắn "hự" một tiếng, thiếu chút nữa không thở nổi. Chờ thời điểm hắn phục hồi tinh thần lại, Gia Luật Lũ Linh đã ôm đứa trẻ chạy tới cửa lớn. Trần Nguyên chỉ nghe đến đứa bé kia hỏi: "Mẹ, hắn là ai vậy?" "Người xấu, người xấu nhất thiên hạ." Trần Nguyên chẳng quan tâm hình tượng gì, sau khi bò từ trên mặt đất dậy, thân thể nhảy lên một cái, liền phóng về hướng cửa lớn, thân thể vừa mới đến cửa, Gia Luật Lũ Linh đã đá một cước tới, cả người hắn lại ngã nhào xuống đất. Lúc này đây là từ thang lầu tầng ba té xuống, làm cho Trần Nguyên cảm giác toàn thân đau đớn, cửa lớn thoáng một tý đã bị đóng lại, bên trong truyền đến tiếng Gia Luật Lũ Linh cài then cửa. "Trần huynh, không sao chứ?" Một cánh tay lớn thò ra, từ bên cạnh giúp đỡ hắn đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn của Gia Luật Niết Cô Lỗ hiện ra tại trước mặt Trần Nguyên. Trần Nguyên cố gặng nhịn đau đớn trên người, cũng không nói cái gì nữa. Mình ở trước mặt Gia Luật Lũ Linh dập đầu cầu xin tha thứ, bị đánh con cháu cũng không có vấn đề gì, là mình nợ nàng. Nhưng

ở trước mặt Gia Luật Niết Cô Lỗ, Trần Nguyên muốn giữ gìn hình tượng của mình, cũng là hình tượng của Đại Tống. "Cửu Vương Tử, đã lâu không thấy, thân thể Vương gia có tốt không?" Y phục trên người Trần Nguyên nhìn về phía trên có chút chật vật, nhưng trên mặt của hắn lại treo đầy dáng tươi cười, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Đoạn thời gian này, Gia Luật Tông Nguyên và Đại Tống liên lạc vô cùng mật thiết, tại lãnh địa của hắn, hiệp hội buôn bán của Trần Nguyên đã muốn mở không ít hiệu buôn, cho nên, những lời này hoàn toàn chính là lời khách sáo dư thừa. Gia Luật Niết Cô Lỗ nghe xong, cười một tiếng rồi nói: "Làm phiền Trần huynh rồi, thân thể phụ vương không tệ, nghe nói Tống triều hoàng đế đã để cho Trần huynh đến trao đổi sự tình biên giới cùng tiểu đệ?" Trần Nguyên nói: "Tin tức của Cửu Vương Tử đúng là thập phần linh thông, vừa rồi tại hạ mới nhận được ý chỉ của hoàng thượng, không nghĩ tới, Cửu Vương Tử nhanh như vậy đã thu được tiếng gió rồi, thật sự là để tại hạ vô cùng bội phục." Gia

Luật Niết Cô Lỗ rất cao hứng, vỗ vỗ bả vai Trần Nguyên, nói: "Như vậy cũng tốt, nói như thế nào thì chúng ta cũng có một đoạn thời gian kết hợp, ta tin tưởng nhất định có thể trao đổi ra một cái kết quả cùng Trần huynh.” “Liêu Tống mấy năm liên tục chiến tranh, làm cho dân chúng song phương đều khốn khổ không chịu nổi, nếu hai bên chúng ta này có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, sự tình biên cảnh được đàm luận thỏa đáng, cũng là tạo phúc cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ." Sắc mặt Trần Nguyên bỗng nhiên nghiêm chỉnh, nói: "Cửu Vương Tử nói đúng, kỳ thật, ta cảm thấy sự tình vô cùng đơn giản, lúc trước đàn phán đã giới hạn quy định biên giới song phương chúng ta cực kỳ rõ ràng, chỉ cần chúng ta theo minh ước cũ, ký một bản mới, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?" Gia Luật Niết Cô Lỗ biến sắc, hắn tuy hợp tác cùng Tống triều, nhưng đó là vì phòng ngừa Liêu Hứng Tông giao vị trí hoàng đế cho Gia Luật Hồng Cơ, trong lòng hắn muốn thành lập, chính là đại Khiết Đan quốc, không có gì khác Liêu Hứng Tông. Nhưng hắn vẫn chưa thể lột hết mặt nạ ở đây, trước tiên là hồi phục bình thường, sau đó liền cười ha ha, nói: "Ha ha ha, Trần huynh nói giỡn rồi, nếu đơn giản như vậy, còn cần huynh đệ chúng ta đến nói chuyện làm gì?" Trần Nguyên cũng cười cười nhìn hắn, không đáp lời. Hiện tại hắn rất vui vẻ, tuy gặp mặt Gia Luật Lũ Linh làm cho mình hết sức chật vật, nhưng tốt xấu cũng đã gặp nàng, nàng rất tốt, ít nhất thân thể vẫn rất tốt, đứa trẻ cũng rất tốt, cái này lại làm cho lòng Trần Nguyên thoải mái hơn không ít. Nàng bây giờ vẫn còn ở Biện Kinh, xem ra còn phải ngây ngốc một thời gian ngắn, cái này lại làm cho Trần Nguyên cảm giác được mình có rất nhiều cơ hội, làm một vài điều để đền bù thương tổn mình tạo ra với nàng. Nếu như nàng có thể tha thứ cho mình, Trần Nguyên hi vọng nàng có thể lưu lại. Chỗ Triệu Ý hiện tại không cần cân nhắc, lỗ hổng đã được mở ra, giải đê trong lòng Triệu Ý sụp đổ, chỉ là vấn đề thời gian. Mà Nhân Tông, ở phương diện này, yêu cầu đối với mình cũng không phải rất cao, chỉ cần mình k

hông biến Triệu Ý thành tiểu lão bà, Nhân Tông sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà mình. Nếu như Gia Luật Lũ Linh không muốn lưu lại, Trần Nguyên cũng hi vọng nàng có thể buông hận thù đối với mình, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ vui vẻ một chút. Trên đường từ dịch trạm trở về, Trần Nguyên một mực tự hỏi nên giải quyết vấn đề giữa mình và Gia Luật Lũ Linh như thế nào. Đối với Trần Nguyên mà nói, đây là một nan đề, so với đàm phán cùng Gia Luật Niết Cô Lỗ còn khó khăn hơn, bởi vì đàm phán cùng Gia Luật Niết Cô Lỗ thật ra là một cái hình thức mà thôi, Nhân Tông hiện tại đã nghĩ đến chuyện đánh Liêu quốc, có lẽ Liêu quốc cũng muốn kiếm thêm ít lợi từ Đại Tống, làm cho bọn họ có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ. Thù hận giữa Tống Liêu quá sâu, trên cơ bản không có khả năng giải quyết hòa bình, cho nên, việc đàm phán, chỉ là một thủ đoạn để song phương che dấu tai mắt người tại trước khi chiến tranh mà thôi. Trần Nguyên mở tiệc chiêu đãi Gia Luật Niết Cô Lỗ, ngày mai mời hắn đến Tân Nguyệt sơn trang làm khách, song phương tự ôn chuyện cũ trước. Đây cũng là thủ đoạn che dấu tai mắt người, trong lòng Trần Nguyên hi vọng, chính là ôn chuyện cùng Gia Luật Lũ Linh, về phần Gia Luật Niết Cô Lỗ, tiểu tử này lúc mình ở Liêu quốc thiếu chút nữa đã làm mình chết. Hắn muốn lợi dụng đủ mọi loại thủ đoạn, chế tạo đủ loại cơ hội, chỉ cần có thể làm cho mình và Gia Luật Lũ Linh mỗi ngày gặp mặt, nàng sẽ nghe mình nói một phen. Thời điểm đi vào Tân Nguyệt sơn trang, Trần Thế Trung đã trở lại, thời điểm hắn viết thư cho Trần Nguyên, đã đến Triều Tiên, cho nên chỉ về chậm hai ngày so với ngựa đưa tin. "Đại ca!" Trần Thế Trung chứng kiến Trần Nguyên trở về, rất là cao hứng. Trần Nguyên cũng chú ý tới, lần này Trần Nguyên trở về, bên người không phải dẫn Minako và Vương Tuệ kia, mà là hai khuôn mặt hoàn toàn mới. Nếu là ngày thường, hắn tất nhiên sẽ trêu chọc vài câu, nhưng hôm nay Trần nguyên thật sự không có tâm tình, khẽ gật đầu với Trần Thế Trung, nói: "Ừm, đã trở lại rồi à? Theo ta vào trong phòng, ta hỏi ngươi một việc." Trần Thế Trung nhìn bộ dạng Trần Nguyên, có chút kinh ngạc, hỏi: "Đại ca, ngươi đánh nhau với người ta à?" Trần Nguyên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Không phải ta đánh nhau với người, là ta bị người đánh." Lời này nói ra làm tất cả mọi người trong sơn trang giật mình không thôi, bọn hắn thật sự không nghĩ ra được, cái thành Biện Kinh này hiện tại còn có ai dám đánh Trần Nguyên, ánh mắt đều quăng tới hướng Hàn Kỳ. Hàn Kỳ hiện tại xác thực là làm hết phận sự, nên nói thì nói, không nên nói, hắn không nói câu nào. Trần Nguyên cũng không giải thích, cánh tay kéo Trần Thế Trung vào trong phòng đằng sau, đóng cửa phòng liền hỏi: "Thế Trung, trong khoảng thời gian ngươi ở Đông Doanh này, đã đi qua bao nhiêu địa phương?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi