SỬ THƯỢNG TỐI NGƯU PHÒ MÃ GIA

Lưỡi đao rất sắc bén, tốc độ rất nhanh, xẹt qua cổ tên kia xong, rõ ràng là không chảy ra màu, miệng tên kia động hai cái, cổ liền chảy ra một tia máu thật dài.

Hắn phí công đưa cánh tay lên, muốn đè miệng vết thương trên cổ mình lại, nhưng máu càng chảy càng nhiều, từ trong khe tay hắn bắn ra như nước suối.

Người Đông Doanh đổ người lên trên mặt đất, hai chân đạp đạp một cái, không phát ra được thanh âm nào.

Chết kiểu này thống khổ hơn xa so với một đao chặt bỏ đầu, huyết dịch chậm rãi trôi đi, cùng với cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé rách, là một cảm giác con người căn bản không thể chịu đựng được.

Hắn còn không thể kêu được, bởi vì yết hầu cũng bị chặt đứt .

Đã nhìn thấy giết gà chưa? Chính là như thế.

Đao thuẫn thủ kia không hề để ý đến hắn, đối thủ còn chưa chết, nhưng hắn tuyệt đối không đứng lên nổi, đao thuẫn thủ giơ tấm chắn của mình lên, quay mắt về phía bốn năm địch nhân đánh tới trước mặt, hắn không hề sợ hãi, dùng tấm chắn bảo vệ thân thể của mình, mạnh mẽ xông về trước một bước, chống đỡ hai thanh đao của người Đông Doanh chém tới.

Còn các binh khí bên cạnh, làm sao bây giờ? Có thể ngăn thì ngăn cản, không ngăn được, hãy tin tưởng đồng đội sau lưng mình.

Xông lên so với lui về thì an toàn hơn một ít, bởi vì ngươi xông lên, đồng đội sau lưng ngươi có thể có đầy đủ không gian để trợ giúp ngươi, nếu ngươi lui mà nói, ngươi sẽ ngăn cản những người vốn chuẩn bị tới giúp ngươi.

Những thứ này, đều là thứ quyển sách đã nói, hắn là lão binh, binh già như hắn đều coi quyển sách như pháp bảo cứu mạng, lúc bọn hắn không có chuyện gì làm, liền nhìn quyển sách.

Cứ việc đã nhớ rõ hết rồi, nhưng hắn vẫn một lần lại một lần xem xét, vì cái gì, đó là vì để có thể tại thời điểm mấu chốt, làm cho tiềm thức của mình dựa theo phương pháp sách này nói để làm.

Quả nhiên, binh khí từ bên trái bổ tới bị một thanh đao dài ngăn, vũ khí người Đông Doanh bên phải còn chưa tới người hắn, một cái câu liêm thương liền đâm vào ngực người Đông Doanh kia, kim cả người hắn lên trên mặt đất

Cao Nghênh Hỉ cũng vọt tới, chém giết một địch nhân, nhìn chung quanh cũng không còn nhiều người Đông Doanh, hơn nữa đều ở vào trạng thái bối rối, tên nỏ từ trên thuyền xạ kích xuống, khiến đám địch nhân bối rối không thể lui về phía sau, cũng vô pháp tìm được sự trợ giúp, cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

"Bày trận, giết!"

Hơn ba mươi tấm chắn dựng thẳng lên thành một tường lá chắn, từ bờ biển, bắt đầu chậm rãi đẩy về phía trước.

Xạ thủ trốn ở đằng sau tường lá chắn, vươn mũi tên ra, cũng không cần nhìn phía trước có người không, không ngừng làm động tác kéo tên bóp cò.

Ngoài ra còn cả đống người cầm trường thương, nếu có người, đâm ra, kéo trở về, không có ai, cũng đâm ra, rồi kéo trở về.

Bước chân của bọn hắn chỉnh tề thống nhất, tiến lên cùng tấm chắn, không thấy chút bối rối nào.

Có vài võ sĩ Đông Doanh dũng cảm, muốn xông lại quyết đấu cùng bọn họ, nhưng không đợi võ sĩ Đông Doanh chém binh khí trong tay lên trên tấm chắn, trường thương quân Tống đã đâm thủng thân thể.

Ngoại trừ một đường đánh địch, những quân Tống khác đều đứng đằng sau tấm chắn, chỉ cần lo đi lên phía trước, khống chế bước chân của mình không đụng vào người khác là được rồi.

Thỉnh thoảng có vài người Đông Doanh nằm trên mặt đất cản trở bọn hắn, những đao thuẫn thủ kia căn bản không thèm nhìn người đó sống hay là chết, vừa lộ ra bóng người, liền bổ một đao.

Mặt sau cùng chính là hai mươi người bắn nỏ, bọn hắn cầm cung nỏ đi ở cuối cùng, tên nỏ trong tay tùy thời bung ra, ngón tay để trên cò, chỉ cần thấy có người dám từ bên cạnh giết qua, lập tức dùng tên nỏ bắn chết.

Thời điểm tác chiến cùng người Triều Tiên, sự dũng mãnh của người Đông Doanh làm ra tác dụng rất lớn, chỉ cần hơn một trăm Đông Doanh võ sĩ, là có thể đuổi những tướng quân Triều Tiên thân kinh bách chiến trong miệng Vương Huy kia giống như chó nhà có tang.

Nhưng hiện tại tác chiến cùng quân Tống, trước mặt lực lượng tập thể của quân Tống, sự dũng mãnh cá nhân của bọn hắn căn bản không có cơ hội phát huy.

Càng ngày càng nhiều tiểu đội nhảy xuống thuyền, trận địa trên bãi cát dần dần được củng cố, Lí Nghĩa đứng ở bên cạnh Địch Thanh, gãi gãi đầu của mình, nói: "Đại ca, ta vẫn chưa có ra tay, đám người Đông Doanh này đã chạy mất hết rồi, ta xem lần này Trần Thế Mỹ đã tính toán sai rồi, quân đội như Đông Doanh, chúng ta chỉ cần đưa một vạn người tới, cũng đủ để giải quyết tất cả bọn hắn."

Địch Thanh cười một tiếng rồi nói: "Hắn há có thể tính toán sai? Trần Thế Mỹ đang dùng đao trâu giết gà, hắn muốn, chính là tốc độ, ngoài ra, lần này người Đông Doanh không kịp phản ứng, bọn hắn căn bản là không chuẩn bị bất cứ cái gì, nếu không, trận chiến này nhất định là không dễ đánh."

Lí Nghĩa có lẽ là vẫn không quá phục, bởi vì biểu hiện của người Đông Doanh lần này quá mức làm cho hắn thất vọng rồi, hắn vẫn kiên trì cho rằng, chỉ cần cho mình một vạn người, ngựa, mình có thể bình định Đông Doanh.

Chỉ là, Địch Thanh đã nói Trần Thế Mỹ không tính toán sai, vậy cứ coi như Trần Thế Mỹ hắn đúng rồi đi, Lí Nghĩa quay đầu hỏi: "Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?"

Địch Thanh nhìn hắn, nói: "Ngươi không phải muốn một vạn người sao? Tốt, ta cho ngươi một vạn người."

Lí Nghĩa nghe xong liền mừng rỡ, thời điểm đang muốn ôm quyền lĩnh mệnh, lời nói của Địch Thanh lại xoay chuyển: "Ta cho ngươi một vạn người thủ ở chỗ này, nhiệm vụ của ngươi là bảo đảm cái khu này nằm trong sự khống chế của chúng ta, hai ngày sau, đội tàu tiếp tế của chúng ta sẽ tới, ngươi nhất định phải cam đoan tiếp tế được an toàn."

Lí Nghĩa hiển nhiên không quá nguyện ý, nhưng khi nhìn ánh mắt Địch Thanh, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, thì thào nói: "Vì cái gì ngươi không để Lưu Bình lưu ở chỗ này? Chúng ta là huynh đệ trong nhà, ngươi nên để cho ta ra ngoài."

Địch Thanh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Cũng là bởi vì chúng ta là huynh đệ trong nhà, cho nên ta mới lưu ngươi lại, không cần phát sầu về quân công, sẽ có thôi.”

“Ta bây giờ không phải là lo lắng những người Đông Doanh phía trước kia, mà là lo lắng phía sau chúng ta, ngươi biết không, Trần Thế Mỹ đã làm tốt chuẩn bị hao tổn chiến trên mặt biển cùng người Đông Doanh. Điều này nói rõ, trong lòng hắn không có tin tưởng đối với việc có thể tiêu diệt đội tàu người Đông Doanh trên biển, nếu không thuận lợi mà nói, để những người Đông Doanh kia giết tới, đường lui của chúng ta đã nằm trong tay ngươi."

Lời nói đã nói đến nước này, Lí Nghĩa dù không muốn cũng phải đồng ý.

Lưu lại một vạn người cho Lí Nghĩa, Địch Thanh mang theo những người còn lại, dùng tốc độ nhanh nhất, một đường giết tới hướng bắc.

Cần, đúng là tốc độ, Địch Thanh biết rõ, chỉ cần nhanh, có thể đánh tan quân đội Đông Doanh trước khi bọn hắn tập kết.

Ngay tại địa điểm cách nơi này hơn mười dặm, phương hướng Tây Bắc, trên một hòn đảo nhỏ, có 500 binh sĩ người Đông Doanh.

500 người này thuộc về Đối Mã quốc, nhóm binh sĩ này có phải là những người Đông Doanh bị mình vừa đánh tan hay không thì Địch Thanh không biết, hắn không đề ra nghi vấn với những người Đông Doanh bị thương bị bắt kia, mà là trực tiếp phái quân đội đi lên, nếu không có ai, cứ tiếp tục đi về hướng bắc, nếu có mà nói, liền xử lý bọn hắn.

Về phân bố binh lực Đông Doanh hiện tại, trên tay Địch Thanh đã có địa đồ kỹ càng, hắn để cho Lưu Bình và Trương Trung mang theo hai vạn quân đội, dọc theo phương hướng vừa đối mặt với những người Đông Doanh kia, một đường đuổi theo, chính mình lại phân tán binh lực ra, quét sạch tất cả thế lực tướng quân Đại Danh Đông Doanh ven đường.

Cao Nghênh Hỉ bắt đầu truy kích, người Đông Doanh phía trước thì điên cuồng chạy trốn, quân Tống theo ở phía sau dốc sức liều mạng truy đuổi, đuổi kịp một giết một, đuổi theo hai chém chết một đôi, quả nhiên là vô cùng đã ghiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi