Mạc Khắc nằm siết chăn thống khổ trên giường.
Hơn một canh rồi, cơn đau bộc phát của hắn mới chịu dừng lại, nhưng mà mồ hôi lại tuôn ướt cả áo ngoài.
Đùng như lời Hi Hà từng nói, một khi đã ngưng thuốc của Bạch Ân Phàm, hắn chỉ có cách uống máu người, hút linh hồn không phải là giải pháp lâu dài.
Huống chi, Bạch Ân Phàm và Bạch Thước Giao đều đang ở cạnh, hắn muốn xuống núi hút linh hồn cũng rất khó khăn.
Mạc Khắc nhớ lại cách luyện ma công của Giang Vị.
Giang Vị có thể thì sao hắn lại không thể? Hắn túm góc chăn, hướng ra ngoài thều thào gọi: “Tiểu Li!”
Tiểu Li luôn nằm trên góc bàn dõi theo hắn, nghe vậy liền lao đến: “Chủ nhân, ta ở đây.”
“Ngươi biết có bảo vật nào hút được máu người không? Nếu ta uống được dòng máu đã qua tịnh hóa ấy như Giang Vị thì hiển nhiên sẽ không còn ma khí nữa.”
Tiểu Li nhảy qua nhảy lại suy nghĩ, chợt reo ồ lên: “Ta đúng là ngốc quá.
Chủ nhân, nguyên đan của ta có thể hút được máu người.
Ta đem máu của bọn họ về cho người là được.”
“Vậy ngươi đi mau.”
Tiểu Li vừa bước được một bước, Mạc Khắc đã gọi lại: “Khoan đã! Chịu khó tìm những kẻ chết mới chôn mang máu về cho ta.
Khi không cần thiết, tránh tổn hại mạng người.”
Tiểu Li đi rồi, Mạc Khắc cắn chặt bờ môi tím tái.
Không phải vì hắn tu tiên, cũng không phải vì hắn ngẫu nhiên động lòng trắc ẩn.
Hắn chỉ không muốn làm cho Bạch Ân Phàm buồn nên mới giảm bớt sát sinh.
Những kẻ có ý đồ xấu với hắn, một người hắn cũng không tha, giống như Tần Khiết và Giang Vị.
Tuy nhiên, ai không đụng tới hắn thì hắn sẽ cố gắng không tổn hại họ.
Lát sau, Tiểu Li mang máu người về cho Mạc Khắc.
Mạc Khắc giữ nguyên đan của nó lơ lửng trên không, từ từ hút vào những dòng khí đỏ rực.
Sắc mặt hắn lập tức từ trắng bệch chuyển sang hồng hào.
Độ nửa canh giờ, hắn khôi phục lại dáng vẻ khỏe mạnh bình thường, trả nguyên đan lại cho Tiểu Li nuốt vào.
Mạc Khắc đột nhiên nhìn Tiểu Li, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như vật thu nạp máu xảy ra vấn đề gì, thì người tu luyện máu đó sẽ gặp vấn đề theo, đúng không?”
Tiểu Li tưởng rằng Mạc Khắc nói nó, bèn nhao nhao lên: “Chủ nhân, ta trung thành còn không hết, sao lại dám hại người được? Tiểu Li tuyệt đối không phải người ăn cháo đá bát thế đâu.”
“Ta không có nói ngươi.
Ta đang nói là con rết của Giang Vị.”
Tiểu Li hiểu ra: “Chủ nhân muốn giở trò gì đó với con rết sao?”
Mạc Khắc mệt mỏi thở ra một hơi: “Không phải ta.
Mà là ngươi.
Ngươi đi giở trò gì đó với nó đi.”
Tiểu Li kêu gào: “Chủ nhân lại hành hạ ta rồi.
Ta biết phải làm gì nó đây? Chẳng lẽ bỏ độc vô người nó như với tên Tần Khiết đã chết trước kia?”
“Cách này không tồi.
Đi mau đi.” Tiểu Li nhảy bành bạch mấy cái trút giận rồi mới chịu lết thân đi.
Mạc Khắc ngồi dựa vào giường.
Càng lúc hắn càng có nhiều chuyện phải suy nghĩ.
Trời sáng, Mạc Khắc ra hồ chăm bầy vịt, đúng lúc gặp Bạch Thước Giao vừa từ suối trở về.
Hắn rất muốn hỏi lại chuyện cũ, chỉ sợ Bạch Thước Giao không muốn nói nên chần chừ nhìn y, đành phải hỏi suông một câu: “Vết thương của ngươi đỡ hơn chưa?”
Bạch Thước Giao hiểu lầm Mạc Khắc muốn đuổi khách, nói: “Ta mới chỉ ở được bốn ngày, chưa gì đã giục ta đi sao?”
Mạc Khắc sẵn tiện nhớ đến vấn đề này: “Ngươi bảo ở mấy ngày, bốn ngày đã đủ để gọi là mấy ngày rồi.”
Bạch Thước Giao chợt cười lớn: “Chỉ sợ ta đi thì không ai giải đáp những câu hỏi trong lòng của ngươi.
Sao nào? Muốn hỏi gì thì thẳng thắn ra đi.
Ta không thích những người nhát gan đâu, mà ngươi vốn chẳng phải người nhát gan.”
Mạc Khắc nhìn vào nhà.
Hắn muốn hỏi nhưng không biết lát nữa Bạch Ân Phàm có lại xuất hiện cắt ngang không? Bạch Thước Giao dường như hiểu nên nói: “Vừa sáng đã ra chợ, bảo là mua thịt về nấu cho ngươi ăn.”
“Điều ta muốn hỏi, ngươi cũng tự biết rõ rồi.
Nói hay không là tùy ngươi thôi.”
Bạch Thước Giao đến bàn đá ngồi xuống, giũ giũ mấy sợi tóc ướt: “Đệ đệ này của ta cái gì cũng tốt, nhưng yêu rồi thì liền như người mất trí.
Có những thứ là sự thật thì trước sau vẫn phải nói cùng ngươi, làm sao giấu được cả đời? Những người khác nghĩ ngươi chỉ là đứa trẻ thừa kế giọt máu của Trác Luân, cùng Trác Luân không có quan hệ gì vì họ tưởng lầm Trác Luân là ma.”
“Chẳng lẽ không phải?”
Bạch Thước Giao lắc đầu, chậm rãi đưa ra một câu khẳng định: “Hắn là thần.
Ma nhân khi chết đi để lại giọt máu rơi vào người kẻ nào thì kẻ đó cũng sẽ trở thành ma, nhưng là tự tâm tính bị kích thích thành ma, còn thể xác và khối óc vẫn thuộc về kẻ đó, cùng ma nhân đời trước gần như không có quan hệ.
Bất quá, Trác Luân lại khác.
Phụ mẫu hắn đều là thượng thần.
Hắn vừa sinh ra nghiễm nhiên đã là thần từ trong máu thịt xương tủy.
Vậy nên cho dù hắn đọa ma rồi chết, giọt máu hắn lưu lại không thể gọi là ma tính.
Nó đúng ra nên gọi là thần thức.
Thần không cần hình hài để sống.
Cho dù hình hài tan biến, thần thức một khi còn tồn tại, thì người đó sẽ còn trùng sinh.”
“Phụ mẫu của Trác Luân rốt cuộc là ai? Hắn không phải chỉ là một nô bộc nhỏ nhoi của Phượng tộc thôi sao?”
“Phượng tộc từ thời thượng cổ chia ra làm hai nhánh.
Nam Phượng tộc có màu lông đỏ rực như lửa, đứng đầu bởi Phượng vương Đăng Lương.
Bắc Phượng tộc có màu lông vàng óng như kim, đứng đầu bởi Phượng vương Đăng Trọng.
Họ là huynh đệ ruột, nhưng từ khi sinh ra vì màu lông tách biệt mà dẫn đến thân phận cũng tách biệt.
Đăng Lương với màu lông thuần chủng được xem như chúa tể, còn Đăng Trọng lại bị hắt hủi xem thường.
Y không phục nên đã dẫn theo một số người rời khỏi Nam tộc, tự lập làm vương, thề không chung đường với Đăng Lương.
Thiên Đế và Phượng tộc đã từng có lời hứa liên hôn.
Sự căm ghét mà Đăng Trọng dành cho Đăng Lương tăng thêm một bậc khi Thiên Đế chọn gả muội muội ruột Miên Trần công chúa cho Đăng Lương, mặc dù người quen biết Miên Trần trước là Đăng Trọng.
Đăng Trọng muốn giết Đăng Lương nên giả vờ cúi đầu nhận sai.
Vì cho rằng đệ đệ đã biết hối cải, Đăng Lương buông xuống phòng bị, bị Đăng Trọng lừa đến Ma Thiên Võng, là nơi chuyên nhốt các tội đồ ma giới và đẩy xuống.
Ma Thiên Võng có tầng tầng sấm sét bao phủ, Đăng Lương không thể bay lên được, lại bị những ma linh căm ghét thần giới xâu xé hình hài thành nhiều phần.
Đăng Lương mất tích, Nam Phượng tộc mất đi người đứng đầu, không lâu sau tự tan rã.
Thiên Đế bèn chỉ hôn Miên Trần cho Đăng Trọng.
Thế nhưng trong lòng của Miên Trần công chúa lại chỉ có một mình Đăng Lương.
Nàng trốn hôn, lang thang khắp tứ hải bát hoang để tìm kiếm Đăng Lương.
Lúc đến Ma Thiên Võng, cảm nhận được thần thức của Đăng Lương tồn tại, Miên Trần đã không do dự nhảy xuống.
Miên Trần dùng Không Động Ấn giúp thần thức của Đăng Lương tìm một cái xác ma nhân phù hợp để nhập vào.
Bọn họ ở tại Ma Thiên Võng đã thành hôn và sinh ra Trác Luân.
Ngày Trác Luân chào đời, kết giới Ma Thiên Võng bị sức mạnh của y làm cho rạn nứt.
Miên Trần và Đăng Lương tuy thoát ra ngoài nhưng cũng kéo theo rất nhiều ma linh khác thoát ra.
Cửu Trùng Thiên lo dẹp loạn ma linh, còn bọn họ thì tìm giết Đăng Trọng báo thù.
Bất quá, vì hình hài thay đổi và mất đi đôi cánh, không một ai tin Đăng Lương là Phượng vương của năm nào.
Họ nói Miên Trần vì yêu ma nhân mà phá đi kết giới Ma Thiên Võng, phạm phải tội tày trời, sau đó dồn nàng và Đăng Lương vào đường chết.
Có điều, bọn họ rất thông minh.
Vì sớm biết Cửu Trùng Thiên sẽ truy cùng đuổi tận, bọn họ đã gửi gắm Trác Luân khi đó mới năm tuổi cho một gia đình Bắc tộc bình thường nuôi nấng.
Miên Trần và Đăng Lương thậm chí dùng máu phong ấn Không Động Ấn lại, để chắc chắn rằng ngoài con trai của bọn họ, không ai có thể sử dụng được nó.
Tuy nhiên, bọn họ không giao trực tiếp Không Động Ấn cho Trác Luân mà ném xuống Ma Thiên Võng đã nứt kia, để cho đám ma linh tranh giành sống chết nhằm dùng thân thể ma linh nuôi dưỡng sức mạnh cho Không Động Ấn, đợi đến khi con trai bọn họ trưởng thành sẽ tự tìm lại nó sau.”
“Trác Luân có dấu ấn bị nguyền rủa giữa trán, lẽ nào liên quan đến việc y được sinh ra ở Ma Thiên Võng?”
Bạch Thước Giao lại nói: “Không sai.
Ở cái nơi tăm tối không có lấy sự sống đó, sự chào đời của hắn dường như đã báo trước một điềm bất hạnh.
Dấu ấn đó tượng trưng cho số mệnh Thiên Sát, cả đời cô độc, khắc chết những ai thân cận.
Hắn là kẻ đứng giữa ranh giới thần và ma.
Xương thịt phụ mẫu cho là thần, nhưng tâm tính trời ban lại là ma.
Dù gì cũng là một kẻ đáng thương.”
Mạc Khắc nghe xong, cảm thấy những thắc mắc trong lòng phần nhiều đã lý giải được.
Bất quá, lời này của Bạch Thước Giao đáng tin hay không?
“Sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?”
“Miên Trần công chúa là sư phụ của ta.
Một tháng trước khi sư phụ qua đời có đến tìm ta, bảo ta đi Phượng tộc âm thầm chăm sóc cho Trác Luân.
Vì vậy nên ta mới không thích hắn.
Một đứa trẻ có tâm tính vô cùng kiên cường.
Kể cả khi nghe tin phụ mẫu chết, hắn cũng không rơi giọt nước mắt nào.
Hắn nói hắn sẽ báo thù.
Thế là hắn dùng cả đời để báo thù chứ không phải khóc lóc.
Ta năm ấy chỉ lớn hơn hắn vài trăm tuổi, trong Long tộc vẫn tính là một đứa trẻ nên thật ra cũng không biết cách chăm sóc hắn.
Huống hồ Long tộc lại ở rất xa Phượng tộc, dĩ nhiên đối với hắn không đủ tận tâm.
Cuối cùng vẫn là…để hắn đi sai đường.”
Cuối cùng vẫn là…để hắn đi sai đường.
Lời này Bạch Thước Giao nói ra rất nhẹ, nhưng lại thiếu đi sự can đảm, có lẽ chính bản thân y cũng không vui vẻ gì khi nhìn thấy kết cục của Trác Luân.
Nếu vậy, chuyện hồi sinh cho hắn chưa hẳn là vì Bạch Ân Phàm thôi, biết đâu còn vì lòng tự trách của y đối với Trác Luân.
Mạc Khắc không hỏi gì nữa.
Hắn đột nhiên thấy nặng nề vô cùng.
Quá khứ đó, nỗi đau đó, hắn mơ hồ cảm nhận được, nhưng tất cả là những gì hắn từng trải qua, hay chỉ là chút đồng cảm thường tình thế thôi? Câu hỏi này luôn âm ỉ trong lòng hắn không có đáp án..