SƯ TÔN CAO CAO TẠI THƯỢNG


Bạch Ân Phàm gõ cửa vào phòng Mạc Khắc, đem theo một đĩa bánh nóng hổi vừa làm xong.

Y thấy trên bàn Mạc Khắc có mấy hủ rượu chưa khui nắp nên tìm cớ để hỏi: “Ngươi lại đến chỗ Liêu Sở xin rượu sao?”
“Không! Liêu sư thúc nói chỗ rượu này mới ủ xong, muốn nhờ ta nếm thử mùi vị.”
“Uống rượu hại thân.

Đừng học giống Liêu Sở tối ngày chỉ biết làm ma men.”
Mạc Khắc gật gật, không muốn ý kiến thêm.

Cuộc nói chuyện vì thế mà bị đứt đoạn.

Bạch Ân Phàm nhìn đĩa bánh, lại cố tìm cớ khác: “Bánh này cho ngươi.”
“Sư tôn cứ để trên bàn, lát nữa ta sẽ ăn.”
Bạch Ân Phàm lạnh lòng.

Hắn gọi y là sư tôn, chắc hẳn là còn đang giận hờn.
“Đã luyện công chưa?”
“Rồi.

Ta cũng đã cho vịt ăn và tưới vườn rau.” Mạc Khắc biết thể nào Bạch Ân Phàm cũng hỏi nên trả lời luôn một lượt.

Bạch Ân Phàm giờ cũng chỉ biết câm như hến.
“Thôi được, ta giúp ngươi.

Đổi lại, ta muốn ngươi hứa với ta một chuyện.”
“Sư tôn cứ nói.”
“Còn nhớ lúc ngươi bái ta làm sư, điều thứ hai ta yêu cầu ngươi là gì không?”
“Không sát sinh.”
Bạch Ân Phàm gật đầu, do dự hỏi lại: “Vậy ngươi làm được không?”
“Người không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm người.” Mạc Khắc thẳng thắn đáp.

Bạch Ân Phàm lặng người, bất đắc dĩ lại gật.

Đối với một Thiên Ma, y còn có thể yêu cầu gì hơn?
“Được vậy cũng là rất tốt rồi.”
Bạch Ân Phàm cầm lên Côn Lôn Kính, vung tay khai quang.

Côn Lôn Kính đưa cả hai đến khoảnh khắc mà Mạc Khắc được sinh ra.

Lúc này, bào thai trong bụng người góa phụ động đậy dữ dội, giống như có thứ gì đó đang trồi đạp hung hăng bên trong.


Bà mụ hoảng sợ, chưa từng thấy thai tượng như vậy.

Thiếu phụ hàng xóm bưng nước nóng vào, kinh ngạc hỏi bà mụ: “Đứa trẻ vẫn chưa ra sao?”
Bà mụ hoang mang nói: “Cô ta ngất đi rồi, nhưng cái bụng vẫn động rất mạnh, phải làm sao đây?”
Vừa nói xong, liền thấy có vị nữ đạo sĩ từ ngoài bước vào, không rõ lai lịch, nói: “Đứa bé này hãy để ta đỡ đẻ thay các người.”
Nữ đạo sĩ đến gần người góa phụ, xoa vài cái lên bụng cô ta.

Mạc Khắc ngạc nhiên: “Bà ta đang truyền linh lực sang bào thai sao?”
Bạch Ân Phàm trắng bệch mặt ra, không đáp tiếng nào.

Mạc Khắc hoài nghi: “Người quen biết bà ta sao?”
“Đó là do Lê Âm Thánh Mẫu hóa thân thành.

Lê Âm Thánh Mẫu…là sư tôn của ta.”
Mạc Khắc chới với.

Nói vậy chính là sư tổ của hắn rồi.
Khi bào thai hết động, nữ đạo sĩ lại nói: “Đứa trẻ bướng bỉnh, sao còn chưa chịu ra đời?”
Người góa phụ đang ngất chợt tỉnh lại, thét lên một tiếng, sau đó liền vang lên tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Bà mụ và thiếu phụ hàng xóm vui mừng chạy lại nhìn mặt đứa trẻ, nhìn xong hoảng hốt thét lên: “Yêu quái!” Rồi cắm đầu cắm cổ chạy trối chết ra ngoài.
Người goá phụ mồ hôi nhễ nhại cố gắng ngẩng đầu lên: “Để ta xem.

Ta muốn xem con ta…”
Nữ đạo sĩ thở dài đưa đứa bé cho bà ta xem, chẳng ngờ bà ta trợn trắng hai mắt, kinh hãi đến tắt thở.

Lúc bà ta chết, hạ thân vẫn còn đầm đìa máu tươi.
Đứa bé cất giọng: “Lê Âm Thánh Mẫu, bà đến đây làm gì? Muốn cười nhạo bản tọa sao?”
“Nếu ta rảnh cười nhạo ngươi thì đã giết ngươi rồi.”
“Không có thân thể này, bản tọa đi tìm một thân thể khác là được.

Chỉ cần thần thức bản tọa còn tồn tại, không ai có thể giết được bản tọa.”
“Cũng phải, tu luyện đến mức dám hủy thiên diệt địa quả thật không dễ, giờ mà muốn phá hủy được thần thức của ngươi lại càng khó hơn.

Bất quá, ngươi vừa chào đời, ma huyết đã nổi lên đầy mặt, tương lai về sau cũng chẳng thể nào tươi sáng được.”
Nữ đạo sĩ điểm vào mi tâm của đứa bé.

Đứa bé bàng hoàng hỏi: “Bà muốn làm gì?”
“Ta sẽ lấy đi Thiên Sát Ấn trên người ngươi.


Nếu kiếp này ngươi vẫn đọa ma, thì không phải bởi vì ngươi sinh ra tại Ma Thiên Võng, đời đời đều chịu lời nguyền, mà bởi vì tự bản thân ngươi chọn lựa trở thành ma.

Đừng có oán trách ai khác.”
Khi mi tâm biến mất, đứa bé rơi vào giấc ngủ sâu.

Nữ đạo sĩ đặt nó lại giường rồi cưỡi mây bay đi.

Mạc Khắc chấn động.

Thì ra hắn đúng là Trác Luân.

Thì ra ký ức của hắn vì vậy mà bị lấy đi cùng dấu ấn kia.
Bạch Ân Phàm nhìn Mạc Khắc đang hoảng loạn suy nghĩ.

Y biết trong lòng hắn mong muốn điều gì nhất.

Bạch Ân Phàm tiến gần Mạc Khắc, tập trung sức mạnh vào đầu ngón tay điểm lên giữa trán hắn để phá vỡ phong ấn của Lê Âm Thánh Mẫu.

Một nửa linh lực của Bạch Ân Phàm không ngừng bị phong ấn hút vào, cho đến khi mi tâm kiêu ngạo ngời ngời tỏa sáng, trên khóe môi y rỉ ra vệt máu dài.
Côn Lôn Kính đưa họ trở lại thực tại.

Mạc Khắc ngất đi trên tay Bạch Ân Phàm.

Bạch Ân Phàm bi thương cực độ, giống như một kiếp nào đó, hắn đã từng ngã xuống trước mắt y.

Thế nhưng, Bạch Thước Giao nói đúng.

Thà rằng để chính y giúp Mạc Khắc nhớ ra, còn hơn là tự hắn đi tìm đáp án, rồi sẽ thống hận y.
Bạch Ân Phàm đỡ Mạc Khắc nằm xuống giường, quay trở ra khép cửa lại.

Bạch Thước Giao đứng khoanh tay bên cái cây giữa sân nhìn y hỏi: “Bị thương rồi sao?”
“Ừ!” Bạch Ân Phàm không nói nhiều hơn một chữ.

Bạch Thước Giao tự hiểu là vết thương của y khá nặng, lại gần đỡ lấy tay y: “Thật phiền phức.

Người ta yêu đương, ngươi cũng yêu đương, có ai yêu đương thảm đến không muốn nhìn như ngươi không?”
Bạch Ân Phàm cười cười: “Người bảo ta giúp y khôi phục trí nhớ là ngươi, giờ ngươi còn trách ta gì? Đến dược phòng, ta cần phải uống chút thuốc bổ.”
Bạch Ân Phàm dùng thuốc xong thì ngồi tựa vào vai Bạch Thước Giao ngủ quên.


Bạch Thước Giao dịu dàng vỗ lên đầu y rồi ở yên không động, tránh làm cho y thức giấc.
Ở trong phòng, mi tâm của Mạc Khắc liên tục nhấp nháy.

Có một giọng nói mơ hồ truyền đến vào giây phút Trác Luân lìa đời tại Thâu Thiên Cổ Trận: “Ta không thể chết, nhất định phải giữ lại thần thức để quay về gặp Tam lang.

Nếu ta không còn nữa, y sẽ sống thế nào?”
Mạc Khắc mở mắt, mi tâm liền tắt đi ánh sáng đỏ.

Hắn sờ vào đầu, hồi tưởng lại những chuyện đã qua rồi đến bên gương lớn tự soi vào.

Ngọn nến cháy bập bùng, làm cho hình bóng hắn trong gương lúc mờ lúc tỏ.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa sổ bỗng có tiếng rục rịch.

Tiểu Li khó khăn lách người vào, nhảy từ trên bàn xuống chỗ hắn.

Nó gặm gặm tà áo hắn: “Chủ nhân, ngươi nha, suốt ngày chỉ biết đày đoạ ta, còn trước mặt sư tôn người thì lại giống thỏ con.

Thật không tiền đồ mà.”
Mạc Khắc kéo nhúm tóc trên đỉnh đầu nó xách lên, rồi ném mạnh vào góc giường.

Tiểu Li choáng váng định kêu lên thì nghe Mạc Khắc nói tiếp: “Li Li, ngươi vừa nói ai không có tiền đồ?”
Tiểu Li chớp mắt.

Cách gọi này vô cùng quen thuộc.
“Chủ nhân, người nhớ lại rồi sao?” Tiểu Li lăn tăn chạy lại lần nữa.

Mạc Khắc vươn tay ra, truyền linh lực vào người nó biến đổi lại hình hài xà yêu.

Vốn dĩ hắn đã có thể giúp nó khôi phục hình hài từ lâu, chỉ là cảm thấy chưa cần thiết.

Giờ hắn sắp về ma giới, không thể để nó cứ làm con vịt nhảy bành bạch kiểu này, bởi vì như vậy chẳng doạ được ai.
Tiểu Li lập tức phóng lên cổ tay hắn cuộn quanh, ngóc hai đầu khè khè: “Chủ nhân, ta mừng quá, người cuối cùng nhớ ra ta rồi.

Người không biết sư tôn người biến thái thế nào đâu? Hắn bắt ta phải đội lốt con vịt xấu xí, chạy nhảy gì cũng bất tiện, còn hay bị người ta nhìn như thú cưng.”
”Ta không có mất trí.

Ta vẫn nhớ được.”
“Người lại muốn chê ta lắm lời chứ gì?” Tiểu Li cụp hai đầu xuống.
“Ngươi quả thật lắm lời.” Mạc Khắc khẳng định, rồi lại hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi làm đã làm đến đâu rồi?”
”Không có nhanh như vậy.

Ta cũng phải chờ con rết đó chịu chui ra mới được.”
”Vậy không cần đụng đến nó nữa.”
Tiểu Li nghi ngờ ngẩng lên.


Chủ nhân đổi tính rồi sao?
“Còn có chuyện quan trọng hơn.

Ta phải lấy Không Động Ấn trước.”
“Đi ngay bây giờ sao?”
Mạc Khắc ném nó vào bàn: “Ta đi gặp Tam lang.

Ngươi ở yên đó.”
Tiểu Li cuộn thành khối tròn gào lên: “Chủ nhân, người lại thô lỗ như xưa rồi, cứ thích ném ta lung tung.

Người ta thân mềm nhưng cũng biết đau mà.”
“Ngươi còn nói nhiều sẽ chặt ngươi làm hai khúc.

Một khúc ướp lạnh, một khúc đun nóng.”
Tiểu Li ngã rạp xuống bàn, đổi nhanh thái độ: “Chủ nhân đi mau về mau a.”
Mạc Khắc đi khắp nơi tìm Bạch Ân Phàm, cuối cùng thấy Bạch Ân Phàm đang ngủ trên vai Bạch Thước Giao trong dược phòng.

Cơn ghen của hắn nổi lên, bèn bước tới kéo tay Bạch Ân Phàm ngã vào người mình.

Bạch Thước Giao đọc hiểu ánh mắt hắn, khinh bỉ nói: “Ta là ca ca ruột của y.”
“Ta không tin ai hết.” Mạc Khắc trừng mắt nói.
Bạch Thước Giao cười trừ: “Được thôi.

Vốn biết ngươi tính khí xấu xa mà.” Nói rồi, Bạch Thước Giao phủi tay áo bỏ đi.
Mạc Khắc sờ sờ má Bạch Ân Phàm, mỉm cười: “Ta chỉ cần tốt với một người là đủ.”
Bạch Ân Phàm ngủ mất một ngày một đêm, lúc thức dậy thì đã là nửa đêm của hôm sau.

Y dụi mắt, liền nghe được giọng nói ấm áp truyền xuống bên tai: “Tỉnh rồi sao?”
Bạch Ân Phàm lười biếng ngồi dậy, ôm lấy cánh tay Mạc Khắc, chậm rãi ừ một tiếng.
“Ta muốn rời khỏi đây một thời gian.”
“Ừ!” Bạch Ân Phàm nhúc nhích đầu nhưng cũng không biểu lộ gì nhiều.
“Ta sẽ quay lại.” Mạc Khắc trấn an y.
“Ừ!” Bạch Ân Phàm đáp ứng mà không hỏi câu nào.
Mạc Khắc quay sang nâng đầu y lên, tham lam liếm nhẹ bên ngoài rồi tách môi đi vào trong kéo đẩy một nụ hôn sâu.

Khi hắn nhả môi ra, dáng điệu dương dương tự đắc nhìn vào mắt Bạch Ân Phàm: “Đừng lo lắng.

Ta nhất định sẽ quay lại.”
Bạch Ân Phàm gật đầu.

Mạc Khắc đi rồi, y vẫn ngồi ở tại dược phòng nhìn theo, cho đến lúc bóng lưng hắn khuất hẳn sau cánh cửa lớn, mới đưa tay che miệng nôn ra một ngụm máu.

Trận chiến với Ngũ Thần, cộng thêm việc cố chấp phá cho được phong ấn của Lê Âm Thánh Mẫu đã khiến nguyên thần của y bị tổn hại nghiêm trọng.

Nếu giờ đây đại địch kéo đến, sợ rằng y không còn đủ sức lực để chống chọi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi