SƯ TÔN CỦA TA LẠI GIẬN DỖI RỒI!!!


Trận đấu thứ 5 trong ngày, là trận tỉ thí của Hi Trung với thiếu nữ vừa gây khó dễ cho Lưu Phong - Triệu Thanh Di.
Ôi trời, hôm nay là ngày gì mà bọn họ toàn giao đấu với mấy tông môn lớn khác vậy a?
Nếu nhóc con nhà họ Triệu đó ra, thì thể nào ngũ sư đệ cũng thua thôi.

Căn bản là Hi Trung không phải là đối thủ của ả, kể cả kinh nghiệm lẫn tu vi.
Đơn giản mà nói, 1 người mới Trúc Cơ trung kì sao có thể đấu lại được 1 người Kim Đan sơ kỳ?
Hơn nữa, hiện tại nơi võ đài này tỉ lệ may mắn 1 chút cũng chẳng có.
Ai thua ai thắng, thế nhân đã rõ.
Hi Trung bước xuống võ đài, thở dài rồi đi đến phía nhóm Lưu Phong và nở 1 nụ cười tươi rói:
- Ai da, thua mất rồi a! Vậy đành phải nhờ mọi người bước tiếp rồi~
Hi Trung trong nguyên tác vốn đã không nhắc gì đến nhiều, nhưng lại được những 3 dòng miêu tả tính cách là luôn lạc quan yêu đời, không vì lợi ích cá nhân mà tiến.

Quả thực đây là hình mẫu lý tưởng của 1 vị chân quân hết lòng vì dân a!
Trận đấu thứ 6 của phái Phùng Chu, là trận tỉ thí của Khương Liên và đệ tử của tông môn nhỏ khác.

2 bên chắp tay thi lễ, nhanh chóng vào trận đấu.
Cả 2 tu vi ngang ngửa nhau, nhưng vị đệ tử kia lại chiếm được thế thượng phong còn nhanh hơn cả Liên Liên nhà ta.

Hắn ấy vậy mà có tiên kiếm!
Chậc, nguy cho lục sư đệ rồi a!
Nhưng ngay sau đó, thế trận đã khiến cho người xem phải kinh ngạc, nói không lên lời.
Tuy đệ tử đó chiếm thế thượng phong, nhưng lại rơi vào thế bị động.

Mặt khác, Liên Liên lại dễ dàng tung chiêu đánh úp đối phương, rồi né tránh hoàn mỹ đòn tấn công của hắn ta.
Mà công nhận đối thủ của Khương Liên sư đệ lại kiên trì đến thế a! Hắn ta vậy mà vẫn nhẫn nhại chống đỡ, rồi lại tung chiêu đánh trả.

Phen này khó khăn cho sư đệ rồi đây, gặp phải đối thủ có sức trâu bò rồi!
Nhưng nhẫn nhại 1 hồi, tên đó lại mất kiên nhẫn, bắt đầu loạn xạ tấn công.
Cơ hội đã xuất hiện, Khương Liên nhanh chóng tấn công, tụ linh lực vào cánh tay phải, rồi 1 đòn quyết định hạ bệ đối thủ.
Nhưng khổ nỗi cậu ta lại tụ quá nhiều linh lực vào tay, nên đã đánh cho đối thủ không thể đứng dậy nổi a!
Nhận thấy bản thân đã tung chiêu quá lố, Liên Liên chỉ biết liên tục cúi đầu xin lỗi.
- Ai da, thật ngại quá.

Xin lỗi huynh a! Ta vô ý quá!
Cả khán đài lại 1 lần nữa rơi vào trầm tư.

Ai lại “vô tình” tung 1 cú cho đối phương không thể đứng dậy nổi rồi liên tục cúi đầu xin lỗi như gà mổ thóc thế kia a!
Trận tỉ thí đã kết thúc, Khương Liên thành công tiến đến vòng trong.
Trận thi đấu thứ 7, là cuộc tỉ thí Ninh Hinh sư muội, với đại đệ tử của Giai Tuệ phái - Vũ Minh Sầm.
Thôi dẹp nghỉ khỏe! Toàn gặp nhân vật lớn thế kia, làm gì còn cửa mà thắng nữa! Thà đầu hàng luôn cho nhanh gọn lẹ!

Khóe môi của Lưu Phong giật giật, sao lại toàn oan gia ngõ hẹp thế này a! Hết ma đầu phản diện của Minh Thành phái, giờ lại là đại đệ tử phái Giai Tuệ.

Hơ hơ, thiên đế ngài đang trêu đùa chúng sinh đấy à?
2 bên cùng chắp tay thi lễ, rồi cùng triệu tiên kiếm tới trao đổi chiêu thức.
Ninh Hinh cầm chắc Mộng Chu kiếm trong tay, mồ hôi lấm tấm trên gò má, mắt cứ đăm đăm hướng về phía Minh Sầm cảnh giác cao độ.

Mà hắn ta lại còn rảnh hơi cầm khăn tay trong người lau thanh kiếm đấy 1 lượt, rồi lại nhìn về hướng Ninh Hinh cười khúc khích, ôm ngực tỏ vẻ đau đớn:
- Ta đâu có ăn thịt ngươi đâu mà ngươi lại tỏ vẻ thế kia a? Ôi trời ơi, trái tim bé bỏng của ta vì ngươi mà vỡ thành trăm mảnh rồi! Ngươi phải trả giá a!
- …
Lại thêm 1 kẻ tâm lý không ổn định nữa—
Ủa? Tưởng Minh Sầm là người nghiêm túc mà??? Sao chưa gì lại thành 1 tên hề thần kinh bất ổn rồi???
Ninh Hinh ở trên võ đài, bị chọc tức đến mặt đỏ phừng phừng.

Nàng ta 1 lần nữa lao lên, tụ linh lực tại đầu kiếm, muốn kết thúc tên điên Minh Sầm này!
Đột nhiên “Khựng” 1 tiếng, Ninh Hinh sư muội đứng bất động tại chỗ, linh lực bị phong ấn.

Mà tên đại đệ tử Minh Sầm kia, vẫn tiếp tục mân mê lau họa tiết trên thân kiếm kia.
Hắn ta cất khăn tay đi, rồi thu kiếm lại, chắp tay hành lễ rồi cười:

- Quả nhiên vẫn là chờ người khác vô tình mắc bẫy còn vui cái trò ngang nhiên khởi động trận pháp hơn nga~
Đại đệ tử Giai Tuệ phái đã tiếp tục bước tiếp vào vòng trong.
Trên đài quan sát kia, Xuyên Giang liếc qua phía Hồ Phúc, tay vẫn phe phẩy Ngọc Tuyên nói:
- Quả thực đồ đệ của ngài phải khiến Ly mỗ được mở mang tầm mắt a.
Hồ Phúc nghe thế, vội cười:
- Ai da, không phải đệ tử của ngài cũng khiến ta đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác sao?
Xuyên Giang nàng bỗng dưng dừng quạt lại, sau đó nói 1 câu chắc nịch:
- Không, kể cả tu vi, cách chiến đấu, đến cả kinh nghiệm giao tranh đệ tử của ngài phải khiến đám đệ tử phái ta phải ngước mắt lên nhìn.

Đâu thể nói hòa được đúng không Hồ Phúc tông chủ?
Hồ Phúc chỉ biết gãi đầu cười hì hì, không thể nói thêm câu nào, rồi lại quay lại việc quan sát trận đấu.

Xuyên Giang cũng nhìn xuống phía dưới võ đài, trong đôi mắt nàng ta hiện giờ đang chiếu 1 tia nhỏ nhoi chờ đợi trận kế tiếp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi