SƯ TÔN, ĐỒ NHI KHÔNG BAO GIỜ SAI

Việc nên đến cuối cùng cũng sẽ đến. Đây là đạo lý hiển nhiên và không thể chối cãi.

Lăng Ca đứng chết trân tại cửa lớn, phía sau y còn có vài nữ nô và nam nô. Lăng Ca hỏi lại lần nữa vị khách vừa tới: “Ngươi mới nói cái gì?”

Vị khách gỡ mũ áo choàng tím xuống, dung nhan tuyệt thế khiến cho muôn hoa thổn thức, nhưng nét đẹp này lại không rõ ràng thuộc về nam hay nữ: “Ta nói…ta đến tìm Tang Hoa, vị hôn phu của ta.”

Lăng Ca sa sầm nét mặt, đầu có chút đau. Đến giờ y mới hiểu tại sao Tang Hoa lại dặn dò những lời kỳ quái kia. Ngay từ đầu đã rất kỳ quái, y nên dự đoán được điều này mới phải. Không chỉ một Tử Khưu Đế Quân viện cớ thân thiết ruột thịt gì đó rồi kéo nhau đi tắm chung, giờ còn mọc ra một tiểu hồ ly nhìn không lớn hơn y là bao, vậy mà dám gọi thẳng hai chữ “Tang Hoa” không chút kiêng dè. Thần giới hay thật! Tôn ti bất phân, tình cảm nháo nhào! Sư tôn của y càng hay! Tưởng không nói ra thì cây kim trong bọc không tự lòi ra sao?

Lăng Ca hít một ngụm khí lạnh nuốt giận xuống. Đến tìm sư tôn sao? Vậy thì y nên làm người tốt toại nguyện cho kẻ này.

“Vậy ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn.”

Đám nam nô, nữ nô nhìn y ngạc nhiên. Chẳng phải Tang Hoa đã hạ lệnh đóng kín cửa, ai cũng không gặp sao?

Tang Hoa đang tỉa tót cây kiểng, một lúc lơ đễnh ngắm mây bay vô tình đã cắt ngang phần ngọn. Nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Lăng Ca, Tang Hoa hơi bình tâm lại, nhưng sau đó phát giác bên cạnh y còn có thêm tiếng bước chân lạ nên đứng lên xem. Lăng Ca lúc nào cũng hành xử một mình, ít khi lại đi chung với ai đó.

Long Vu Ngạn vừa nhìn thấy Tang Hoa đã gọi lớn tên hắn, định nhào lại ôm giống hệt Tố Cần. Mấy loại chuyện thế này Tang Hoa phản ứng rất nhanh. Hắn né sang một bên. Long Vu Ngạn mất trớn ngã xuống, may mà vẫn chưa dùng mặt đo sàn.

“Ngươi là ai? Quen biết ta sao?” Tang Hoa lạnh nhạt hỏi rồi nhìn Lăng Ca. Lăng Ca thản nhiên nhún vai. Nợ phong lưu của sư tôn thì sư tôn nên tự giải quyết, mắc mớ gì đến y.

Long Vu Ngạn lảo đảo đứng dậy, chỉnh chu lại tóc tai, cười: “Tang Hoa, ngài không nhớ ta sao? Ta là Long Vu Ngạn, tam thái tử của Nam Hải Long Vương.”

Tang Hoa sờ trán, ra là kẻ hắn đang muốn tránh. Hắn nhìn Lăng Ca, lườm mắt giận dữ như ngầm hỏi ta đã bảo chặn hết cửa, sao ngươi còn tiễn hắn vào đây?

“Sư tôn, người này nói sư tôn là vị hôn phu của hắn. Đồ nhi sợ đắc tội với sư nương nên không biết xử sự sao.” Lăng Ca điềm tĩnh trả lời tiếng lòng của Tang Hoa. Kỳ thực, y đang muốn nghe một lời thanh minh từ Tang Hoa.

“Hàm hồ!” Tang Hoa mắng Lăng Ca rồi nhìn sang Long Vu Ngạn, cơ mặt giật giật: “Ta bảo sẽ lấy ngươi khi nào?”

Long Vu Ngạn chưng hửng nhìn hắn, mất một lúc lâu mới hoàn hồn mấp máy môi: “Tang Hoa, ngài từng bảo đến năm ta tròn 500 tuổi mà vẫn giữ được vẻ đẹp này thì đến tìm ngài. Thế không phải ngài đã đồng ý việc ta gả cho ngài rồi sao?”

“Khi đó ngươi còn chưa cao bằng thắt lưng của ta, ta chỉ thuận miệng nói một câu dỗ dành ngươi thôi. Ngươi thân là thái tử của Long tộc, lẽ nào không phân biệt được nặng nhẹ trong câu nói của người khác?”

Long Vu Ngạn đang làm hắn mất mặt, nhất là còn đề cập chuyện này ngay trước mặt Lăng Ca. Tang Hoa vì nổi giận nên lời lẽ có chút sắc nhọn, cũng không nghĩ Long Vu Ngạn lại rơm rớm nước mắt.

“Một câu nói đùa sao? Ta đã chờ mòn mỏi suốt mấy trăm năm, đổi lại ngài bảo tất cả là nói đùa sao?”

Tang Hoa nhìn sang hướng khác, có chút áy náy. Tử Khưu vẫn hay nói đùa, thậm chí còn đùa nhiều chuyện oái oăm hơn hắn như cái lần rủ hắn đi tắm chung, nhưng mà vẫn không hề hấn gì. Hắn chỉ nói đùa một lần, sao lại gây ra chuyện tày đình thế này?

“Ta không cần biết.” Long Vu Ngạn lau nước mắt, đổi sắc mặt ngồi xuống ghế. “Ngài đùa cũng được, thật cũng được. Ta đã tuyên bố với cả Nam Hải chỉ gả cho một mình ngài. Ngài phải chịu trách nhiệm với ta, nếu không ta ở lì mãi tại đây không đi.”

Tang Hoa phất tay áo, tiến gần chỗ Lăng Ca, nhấn mạnh: “Ngươi đã tiễn hắn vào thì phải nghĩ cách tiễn hắn ra. Nếu không, hắn ở bao lâu, người ra sân quỳ bấy lâu.”

“Sư…sư…tôn!” Lăng Ca trợn ngược mắt. Cái này đâu phải lỗi của y. Đây đúng là giận cá chém luôn cả người đánh cá.

“Ý ta đã quyết.” Tang Hoa lạnh lùng bước qua Lăng Ca bỏ đi thẳng.

Lăng Ca nhìn trời, rồi lại thẫn thờ nhìn Long Vu Ngạn. Cách thôi mà, y có thiếu gì, chỉ là không biết Tang Hoa thích y dùng cách ngọt ngào hay là cách hung bạo?

Lăng Ca vuốt tóc, bước lại gần chỗ Long Vu Ngạn. Y đặt một tay lên bàn, người hơi nhoài về phía Long Vu Ngạn nói: “Tam thái tử, ngài cũng nghe rồi. Ta không thể để ngài ở đây được.”

Lăng Ca đặt bàn tay còn lại lên vai Long Vu Ngạn, cười ném lọn tóc từ trước vai của hắn ra phía sau: “Ngài hôm khác lại đến được không?”

Long Vu Ngạn gạt tay Lăng Ca ra: “Ta chỉ thích Tang Hoa. Ngươi đừng nghĩ quyến rũ được ta.”

“Tam thái tử, ngài cũng tự tin quá đáng rồi. Ta vì sao phải quyến rũ ngài? Trong mắt ta ngài có gì đặc biệt đâu chứ?” Lăng Ca nâng cằm Long Vu Ngạn lên, cười miệt thị: “Nói một câu hơi tổn thương thì nhan sắc cỡ này ta gặp qua không ít rồi. Vô vị!”

Lăng Ca đứng thẳng người lại. Long Vu Ngạn phùng mang trợn má, căm tức bật dậy: “Nhan sắc cỡ này? Ý ngươi là sao? Ta chính là người đẹp nhất của Nam Hải mà ngươi lại dám dùng thái độ đó khinh nhờn ta?”

“Ngài là tam thái tử Nam Hải, người Nam Hải đương nhiên phải ca tụng ngài. Có biết vì sao sư tôn của ta từ chối ngài không? Để ta nói thật cho ngài biết, tránh việc ngài mơ mộng viển vông. Sư tôn không muốn lấy người có nhan sắc tầm thường như ngài. Ta còn cảm thấy vậy thì huống hồ là sư tôn cao cao tại thượng của ta.”

“Ngươi…ngươi mù mắt rồi. Cả Tang Hoa cũng thế.”

Long Vu Ngạn coi dung nhan chính là tính mạng, nghe Lăng Ca nói vậy không chịu nổi sỉ nhục quát lớn và bỏ chạy xuống lầu. Lăng Ca dặn nam nô đóng chặt cửa xong thì đến phòng Tang Hoa báo lại Long Vu Ngạn đã rời khỏi. Tang Hoa sửng sốt: “Nhanh vậy sao?”

“Sư tôn luyến tiếc sao?”

Tang Hoa cau mày: “Ngươi gần đây rất thích nhảy vào họng của ta đâm kim.”

Lăng Ca cúi người hành lễ với Tang Hoa: “Đồ nhi ngàn vạn lần cũng không dám mạo phạm sư tôn.”

“Bớt vờ vĩnh đi. Vẫn là trong hình hài giao long nhìn thuận mắt hơn.”

“Vậy đồ nhi liền biến thành giao long cho sư tôn vừa ý.”

Tang Hoa nhắm mắt, rít khẽ: “Ta muốn bế quan.” Hắn nói một câu thì Lăng Ca liền đâm họng hắn một câu. Tình trạng này cực kỳ tồi tệ. Sớm muộn cũng làm hắn phát điên.

Thân người Lăng Ca run lên, chạy đến nắm tay Tang Hoa cau có hỏi: “Sư tôn bế quan bao lâu? Có phải định đem đồ nhi vứt bỏ? Đồ nhi đã kính cẩn giữ gìn lễ tiết sư đồ đến thế mà sư tôn vẫn chưa hài lòng sao?”

Tang Hoa nực cười trong lòng. Hắn đã khi nào bảo Lăng Ca phải cách ly hắn ra như quái vật, ăn nói còn luôn châm chích hắn? Bất quá, thấy Lăng Ca kích động, hắn không muốn đổ thêm dầu vào lửa.

“Không bế quan nữa. Ta đi uống rượu.”

Tang Hoa giựt tay Lăng Ca ra nhưng bị Lăng Ca nắm lại, đôi mắt chứa ba phần huyết sắc: “Những chuyện như ngày hôm nay, về sau đồ nhi không muốn giải quyết thay người. Nợ phong lưu của người thì người nên tự giải quyết. Người có lẽ không biết, hoặc vả người cố tình không muốn biết. Vì đồ nhi thích người, nên đồ nhi cũng biết ghen, cũng biết đau.”

Lăng Ca buông tay Tang Hoa ra: “Nếu sư tôn không còn gì phân phó, đồ nhi xin cáo lui.”

Đến khi nghe tiếng cửa đóng sầm lại, Tang Hoa mới cử động được mí mắt. Hắn đang dày vò Lăng Ca sao? Hắn chỉ đơn thuần vì quá tức giận, lại nghĩ Lăng Ca tự tiện làm trái ý hắn mở cửa cho Long Vu Ngạn vào thì cũng nên chịu chút hậu quả. Hắn lẽ nào lại làm sai?

Lăng Ca ở trong phòng đập vỡ mấy hủ rượu lê hoa mà Tang Hoa thích nhất. Rượu! Suốt ngày chỉ biết có rượu! Thời gian ngắm mấy hủ rượu còn nhiều hơn là để mắt đến y. Tang Hoa bước đến trước cửa phòng Lăng Ca, nghe được tiếng đập phá đồ đạc nên phân vân không gõ. Trên đường về lại phòng, nam nô đến bẩm báo với Tang Hoa rằng Long Vu Ngạn quay trở lại đập cửa inh ỏi. Sau khi hắn trấn tỉnh đầu óc, phát hiện Lăng Ca đã dùng kế khích tướng đuổi hắn đi. Lý nào hắn không đẹp? Cả Nam Hải cũng không phải chỉ toàn người mù.

Tang Hoa day day thái dương, rõ biết là không dễ đuổi đi như vậy. Tang Hoa bảo nam nô cứ đi làm việc. Hắn ra trước cửa, tự tay mở cho Long Vu Ngạn. Thế nhưng, Tang Hoa không định để Long Vu Ngạn vào.

“Bản quân,” Tang Hoa đằng hắng một cái. Đã lâu rồi, rất lâu rồi, hắn không dùng cách xưng hô trịnh trọng và uy quyền này. “Bản quân nể tình Nam Hải Long Vương nên không trách tội càn quấy của ngươi. Ngươi tốt nhất là nên về đi. Cho dù ngươi xem lời năm xưa cao hứng thốt ra của bản quân là thật, thì bản quân cũng chỉ bảo ngươi đến tìm chứ không hề nói sẽ lấy ngươi.”

Long Vu Ngạn uất ức: “Nhưng Tang Hoa, ta đợi…”

Tang Hoa cắt ngang: “Ngươi không có tư cách gọi thẳng tên của bản quân. Ngươi thậm chí còn chưa đáng tuổi tử tôn của bản quân, trước kia không chấp ngươi vì thấy ngươi còn nhỏ, giờ đây ngươi đã lớn cũng nên hiểu chuyện một chút. Ngay cả cha ngươi khi gặp bản quân cũng phải triều bái quỳ lạy gọi một tiếng đế quân, trừ khi ngươi tự nghĩ ngươi bằng vai phải lứa với ta nên có thể xưng hô ngang hàng.”

Long Vu Ngạn không phục. Có một dòng chất lỏng cay sè dâng ngập lên tròng mắt. Long Vu Ngạn quỳ sụp xuống trước Tang Hoa: “Là tiểu thần vô lễ, đã mạo phạm đế quân. Nhưng đế quân, tình cảm ta dành cho ngài là thật. Ta từ khi còn rất nhỏ đã thích ngài rồi.”

“Đó là do ngươi nguyện ý. Bản quân chưa từng bắt buộc ngươi làm vậy. Về đi! Tâm của bản quân sẽ không bao giờ đặt trên người ngươi.”

Tang Hoa bước về sau, dứt khoát đóng chặt cửa. Hắn quay người lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt Lăng Ca đang nhìn về phía hắn.

“Sư tôn, lời người nói sẽ luôn ở bên cạnh ta phải chăng cũng là đùa giỡn giống như với Tam thái tử?”

“Nếu như ngươi vĩnh viễn không rời khỏi Triều Hải Cư, vậy thì đó không phải lời nói đùa.”

Lăng Ca bật cười. Tang Hoa rõ ràng biết y nhất định phải về yêu giới, lời này có khác gì bảo câu nói luôn ở bên y là trò đùa.

“Tâm của sư tôn rốt cuộc là đặt ở đâu?”

Bờ môi Tang Hoa đột nhiên khô cứng lại. Hắn đi sớt qua Lăng Ca mà không trả lời câu nào. Tâm của hắn…sớm đã không còn thuộc về hắn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi