SƯ TÔN, ĐỒ NHI KHÔNG BAO GIỜ SAI

Tang Hoa đang ngủ thì bị thứ gì đó ngọ nguậy quanh mặt nên khó chịu mở mắt ra nhìn. Hóa ra đó là râu giao của tên đệ tử hắn vừa nhận. Bởi vì thân hình y quá to lớn, đi đứng gì cũng rất phiền hà. Hắn đã cố tình chọn căn phòng rộng nhất của Triều Hải Cư ném y vào mới may mắn gọi là vừa đủ. Không hiểu sao giờ y lại mon men vào phòng hắn, còn gối đầu lên giường hắn, thân và đuôi cồng kềnh thì nằm trên mặt sàn, chặn kín cả lối ra vào của cửa lớn.

Tang Hoa giơ chân, muốn đá con giao long ngốc nghếch này lăn xuống giường, bất ngờ thân giao long cục cựa, biến thành hình người. Hiện ra trước đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc của Tang Hoa là một mỹ thiếu niên y phục đỏ rực như lửa, khoác ngoại bào đen tuyền thêu họa tiết bằng chỉ vàng. Y dung mạo như hoa, cao quý lãnh diễm, khiến cho người khác vừa nhìn đã choáng ngợp tâm hồn, nhưng cũng có phần sợ hãi không lý do. Đặc biệt là dấu ấn do chiếc nhẫn của Tang Hoa để lại nằm ngay mi tâm y, vô tình đã giúp y tôn lên vẻ đẹp bá khí ngút trời. Chiếc nhẫn này không phải là vật tầm thường mà hắn có thể tùy ý ném đại cho bất cứ ai. Trên trời dưới đất chỉ có mỗi hai chiếc, một trong tay hắn, còn lại trong tay Tử Khưu. Đó là tín vật bất khả ly thân chứng tỏ thân phận đế quân của họ.

Tang Hoa thu chân lại, đá một sinh vật đẹp đẽ như thế này thật là phí phạm. Nhưng hắn vừa thu chân, Hắc Phong lại biến đổi thành con giao long xấu xí. Tang Hoa chợt hiểu ra một điều. Hắc Phong không chỉ bị ngoại thương, mà còn tổn hại đến căn cơ bên trong, vậy nên không có đủ sức mạnh duy trì hình người.

Trời vừa sáng, Hắc Phong bị Tang Hoa đạp mấy cái vào thân đánh thức. Y uể oải bò lại chỗ Tang Hoa đang ngồi, cất tiếng gọi thật dễ nghe: “Sư tôn!”

Tang Hoa đổ từ trong túi nhỏ ra tay một nắm hạt kim kê. Ở Tịnh Thương Hải, thứ quanh năm không bao giờ thiếu chính là linh khí. Những gốc cây ngọn cỏ sinh trưởng ở nơi khác bị gọi là tầm thường nhưng hễ sinh trưởng tại đây đều được ca ngợi là kì hoa dị thảo hiếm có vô song. Hạt kim kê được tách ra từ trái kim kê, mà mỗi mười năm trên một cây mới nở một hoa, sinh một trái. Tang Hoa cho rằng đây là thứ thần dược tốt nhất để chữa trị căn cơ cho Hắc Phong. Hắn chìa tay về phía Hắc Phong, nói: “Ăn đi.”

Hắc Phong ăn giống như là gió lốc, đảo lưỡi một cái là quét sạch đám hạt trên tay Tang Hoa cho vào bụng. Tang Hoa không hài lòng giựt mạnh râu Hắc Phong trừng phạt. Hắc Phong đau đến nhảy nhổm, hai mắt long lanh mọng nước.

“Vi sư không bảo ngươi nuốt mà là ăn. Mỗi lần ăn một hạt, phải nhai thật kỹ thì mới có hiệu quả.”

Tang Hoa đổ ra một nắm khác. Hắc Phong ủy khuất nhìn từng hạt nhỏ, đưa mõm chúi vào tay hắn chậm rãi ăn. Nhiều lần cọ xát như thế khiến cho Tang Hoa nhột, không nhịn được mà cười khúc khích. Cười xong lại thấy quá mất phong phạm sư tôn trước mặt đệ tử, bèn đằng hắng rải hạt từng hạt trên bàn bảo Hắc Phong tự mò đến mà ăn. Hắc Phong ăn được phân nửa bỗng dưng trợn mắt, giãy đành đạch trên sàn rồi nằm xụi lơ. Tang Hoa cả kinh lại gần xem, thấy hơi thở vẫn còn nhưng gọi mãi Hắc Phong không tỉnh lại.

Tang Hoa đứng cứng đờ tại chỗ. Lúc trước Tử Khưu nuôi đồ đệ phượng hoàng, tuy rằng cũng là lần đầu nuôi nhưng vẫn nuôi rất tốt thành một thiếu nữ vạn người mê, thì có lý gì hắn vừa nuôi giao long được một ngày lại khiến cho tính mạng của nó ngàn cân treo sợi tóc thế này?  Hắn đi qua đi lại lẩm nhẩm tính toán, ngàn vạn lần cũng không thể để đồ đệ duy nhất xảy ra mệnh hệ gì.

“Phải rồi! Bắc Hải Long Vương!”

Tang Hoa chợt nghĩ ra một ý tưởng. Hắn đến trước biển hô hào dõng dạc: “Lão già Long Vương mau ra đây cho ta!”

Lần đầu không thấy có phản ứng gì. Hắn bực dọc gọi thêm lần nữa thì Bắc Hải Long Vương cưỡi sóng gấp gáp đến, ngay cả mũ miện cũng đội lệch.

“Đế quân, ngài có chi sai bảo bản vương?”

Tang Hoa không dài dòng, kéo thẳng Bắc Hải Long Vương vào phòng hắn xem tình trạng của Hắc Phong. Xem một hồi, lão Long Vương kết luận: “Hắn vẫn còn hơi thở.”

Tang Hoa nổi nóng: “Cái này ta biết. Nói cái nào ta không biết đi.”

Lão Long Vương khó xử: “Đế quân, thần không phải giao long, không hiểu về giao long, càng quan trọng hơn là…thần không phải đại phu.”

Tang Hoa giận dữ đánh đầu lão: “Sao còn không mau gọi đại phu của long tộc bọn ngươi đến? Ngươi đang cố tình kéo dài thời gian cho đồ đệ ta chết sao?”

Lão Long Vương chỉnh sửa lại mũ miện, vâng vâng dạ dạ đi ngay. Lát sau, lão kéo đến một vị đại phu trung niên.

“Hồi bẩm đế quân, con giao long này bị trúng độc kim kê.”

Tang Hoa lớ ngớ: “Kim kê có độc sao?”

“Ở Tịnh Thương Hải này, đó là loại cây có linh lực mạnh nhất, và cũng là loại cây độc nhất, khi nhai nhuyễn thì kịch độc vô lường, khó tưởng tượng được.”

Tang Hoa chột dạ: “Nói nhiều làm gì, mau giải độc cho y đi.”

Vị đại phu xin đi ra ngoài chuẩn bị thuốc, lát sau mang vào một chén thuốc nóng đổ cho Hắc Phong uống. Sau một trận rửa ruột ói sạch kim kê ra, vị đại phu nói rằng Hắc Phong không đáng ngại nữa.

Tang Hoa nghĩ tháng ngày nuôi dưỡng đệ tử sau này, chưa chừng lại xảy ra chuyện tương tự do hắn không rành mấy thứ thuốc men, bèn chính thức bắt cóc vị đại phu này ở lại Triều Hải Cư. Lão Long Vương tuy uất ức nhưng chẳng dám hó hé gì.

Những ngày Hắc Phong hôn mê, Tang Hoa giao y lại cho đại phu chăm sóc, quyết định đi bắt vài con giao long già cả về hỏi cách nuôi nấng giao long. Đến lúc Hắc Phong tỉnh lại, hắn liền áp dụng ngay những bài học thu thập được. Giai đoạn một là phải trau chuốt vẻ bề ngoài.

Tang Hoa bảo đại phu chuẩn bị một thùng nước tắm pha sẵn thuốc giúp vảy giao long cứng chắc rồi bảo Hắc Phong cuộn mình ngâm trong đó. Do thùng nước không chịu nổi trọng lượng của Hắc Phong, y vừa chui vào thì nó liền vỡ ra. Đại phu bèn chuẩn bị một thùng nước khác. Tang Hoa linh hoạt nghĩ ra cách mới. Hắn bảo Hắc Phong duỗi thẳng toàn thân, tự tay hắn sẽ nắm từng khúc thân một nhúng vào trong nước thuốc rồi lôi ra, cứ thế tiếp tục cho tới khi toàn thân đều được ngâm thuốc. Tang Hoa hì hục cả buổi vác lên vác xuống thân thể Hắc Phong, thoạt trông rất vất vả, nhưng dưới góc nhìn của đại phu thì Hắc Phong xem chừng càng thê thảm hơn, chẳng khác nào một con cá chết đang bị băm vằm từng khúc.

Tắm xong, Tang Hoa lấy bột trân châu chà cho vảy của Hắc Phong sáng bóng. Vị đại phu lắc đầu thương cảm thay cho Hắc Phong. Y vẫn phải duỗi thân nằm im thin thít, mặc cho Tang Hoa khi thì bên trái khi thì bên phải, xoay xoay chuyển chuyển đủ kiểu hành hạ.

Giai đoạn một kết thúc. Tang Hoa cực kỳ ưng ý ngắm nhìn Hắc Phong dường như lột xác hoàn toàn, từ một con giao long đen đủi xấu xí trở thành một khối ngọc tuyệt tác tỏa sáng. Hắn càng nhìn càng thích, vui sướng ra mặt, thẳng tiến đến giai đoạn hai, bồi bổ.

Giao long tuy có hình thù giống rồng nhưng ăn uống lại hoàn toàn khác xa rồng. Rồng ăn chay nhưng giao long lại ăn mặn, chính là ăn những sinh vật nhỏ sống tại sông hồ. Tang Hoa cân nhắc đứng giữa phòng bếp. Hắn có thể bắt tôm cá đầy cả giỏ mang về cho Hắc Phong, nhưng tiếp theo thì sao? Y chắc chắn sẽ ngoạm sống hết chúng. Trong mắt của Tang Hoa, hành động đó cực kỳ mất thẩm mỹ. Huống hồ, nếu mai này trở lại hình người, chả lẽ bảo hắn phải nhìn một mỹ thiếu niên như vậy ngồi cắn tôm cá đang giãy, máu me nhầy nhụa sao? Không được! Tang Hoa thét lớn trong lòng. Làm đệ tử của hắn thì nhất định phải thanh nhã giống hắn. Do đó, hắn sục sôi ý chí mang số tôm cá nấu chín, trang trí hoa củ đẹp mắt rồi mới bưng lên cho Hắc Phong.

Hắc Phong lấp lánh hai mắt, lại một lần nữa như gió lốc thè lưỡi quét sạch cả đĩa, trực tiếp đưa thẳng đến dạ dày tiêu hóa nên chẳng biết ngon dở ra sao. Tang Hoa mặt đen còn hơn than, nắm hai râu giao giựt cái bựt nói: “Không được ăn uống cẩu thả, phải từ từ thưởng thức.”

Hắn đi làm lại đĩa khác. Lần này, Hắc Phong nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm liếm, nhép nhép, rồi thì mặt y đanh cứng lại.

“Sao thế!” Tang Hoa hỏi.

“Sư tôn, nhất định phải ăn sao? Ta sợ ăn rồi sẽ rụng hết vảy. Mặn quá!”

Tang Hoa nhìn đôi mắt thành thật của Hắc Phong, đoán chừng chắc hắn lỡ tay, chữa ngượng nói: “Món này không phải sở trường của vi sư, để vi sư làm món khác.”

Một đĩa khác lại được bưng lên không lâu sau đó. Hắc Phong nếm xong ho sặc sụa: “Vừa mặn vừa cay! Cá có khúc chín khúc sống.”

“Món này cũng không phải sở trường của vi sư.” Tang Hoa tiếp tục cứu chữa thanh danh rồi đi đổi nhanh đĩa khác. Lát sau, hắn tâm tâm huyết huyết mang món mới lên.

Đầu lưỡi của Hắc Phong đã tê cứng nên ngần ngại nhìn mà không dám ăn. Y đảo mắt nhìn Tang Hoa rồi nói: “Sư tôn thử đi.”

Tang Hoa nghĩ nghĩ, nếu hắn không làm gương thì chắc con giao long này chẳng dám đụng đến nữa. Hắn tự tin cầm đũa lên, nếm nếm, sau đó không kịp giữ phong độ mà ói thẳng ra đất vì quá tanh. Hắc Phong nhìn lên trời thầm thở phào. Y biết ngay là sẽ như thế.

“Món này cũng không phải sở trường của vi sư.” Tang Hoa lặp lại một cách bất lực. Hắc Phong nhìn hắn nghi ngờ: “Vậy món nào mới là sở trường của sư tôn?”

Tang Hoa day day thái dương: “Trước giờ vi sư chưa từng nấu ăn nên cũng chưa rõ vấn đề này lắm.”

Hắc Phong gục đầu cái rầm xuống mặt bàn.

Tang Hoa tin rằng chuyện nấu ăn chẳng thể làm khó hắn, nhưng dù gì cũng cần có thời gian. Trước đó, Hắc Phong phải tính thế nào đây? Nửa đêm, hắn ra biển gọi ầm tên Bắc Hải Long Vương đòi dâng nộp một đầu bếp. Sáng hôm sau, hắn nghĩ kỹ rồi ra biển thêm lần nữa. Cả tòa biệt viện vắng ngắt của hắn trước đây chỉ có một mình hắn, không kẻ hầu người hạ cũng chẳng sao. Giờ có thêm một đệ tử, một đại phu, một đầu bếp, cũng cần phải có vài tên sai vặt để họ sử dụng khi cần. Tang Hoa chỉ yêu cầu mười người nhưng Bắc Hải Long Vương đã hào phóng tặng cả trăm người. Tang Hoa không thích ồn ào nên giữ một nửa, trả một nửa. Những nữ nô xinh đẹp được giao chăm sóc đệ tử hắn, còn đám nam nô cường tráng thì giúp việc cho đại phu và đầu bếp.

Mặc dù Tang Hoa đã sắp xếp đâu đó rất rõ ràng, nhưng hễ đêm đến thì Hắc Phong lại bò vào giường hắn ngủ. Hắn nghĩ nó chỉ là một con giao long, nghiêm khắc la mắng cũng tội nên nhắm mắt làm ngơ. Được vài hôm, có một ngày hắn mở mắt thức dậy, con giao long cạnh bên lại biến thành hình người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi