SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Bóng người mặc trường bào trắng, râu tóc bạc phơ, người này dù có chết Sở Thanh Vân cũng không bao giờ nhìn lầm.
Là Quang Ân thánh tôn!
Sau đó là cuộc sống mười tám năm ở thế giới kia, Sở Thanh Vân bệnh tật yếu đuối, Sở Thanh Vân quanh năm nằm viện, và cũng chết khi tròn mười tám tuổi.
Sở Thanh Vân đang sững sờ thì Tam Sinh thạch chợt loé sáng rồi vụt tắt, y vẫn còn đứng như trời trồng, nhất thời không tiêu hoá được thứ mình vừa xem.
"Sở Thanh Vân, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!"
Sở Thanh Vân bị bao vây bởi tầm ba bốn mươi người, khi y quay lại, cả đám sững sờ khi nhìn thấy khoé mắt y chảy ra một giọt lệ, đôi con ngươi đỏ ngầu, mi mắt run run.
"Sở Thanh Vân, ngươi không có đường trốn đâu, biết điều thì giao Vọng Nguyệt sơn hà đồ ra!"
Nghe thấy giọng nói của bọn họ, Sở Thanh Vân càng thêm ức chế.
Vọng Nguyệt sơn hà đồ, lại là nó, tất cả là vì nó!
Vì nó mà phụ mẫu y phải chết tức tưởi, vì nó mà y phải gánh chịu đựng tất cả mọi việc, vì nó mà Bạch Cẩn Phong phải chết.
Tất cả là vì nó.

Sở Thanh Vân cười lớn như muốn phát tiết hết thảy oan ức của mình, thì ra y chẳng phải xuyên qua gì cả, tất cả những sự việc đó thật sự đã xảy ra...!là việc mà y đã từng phải chịu đựng.
Những tri thức mà Bạch Cẩn Phong cố gắng nhồi nhét vào đầu y, những hành động khó hiểu của hắn giờ đây đều tái hiện lại một lần trong đầu Sở Thanh Vân.
Bạch Cẩn Phong biết được bao nhiêu? Có phải là hắn đều nhớ tất cả không?
Vậy thì thời gian qua hắn phải chịu đựng những gì, y vẫn nghĩ rằng hắn có điều giấu giếm, không ngờ điều này lại vượt quá sức chịu đựng của y.
Nước mắt Sở Thanh Vân không thể kiềm chế được mà chảy ra, cảm thụ lửa giận cuộn trào trong lồng ngực, đến lúc ngước lên nhìn đám người trước mắt, toàn bộ đều là oán hận và sự phẫn nộ ngút trời.
Sở Thanh Vân nhìn những người tự xưng là nhân sĩ chính phái, thiên hạ đệ nhất tông, có Liễu Tư Minh, Đường Duệ của Vạn Cổ vực, có Phí Hoài Nam của Thư Hùng đạo quán, thậm chí còn có một vài tu sĩ đức cao vọng trọng, đám người ngày thường giả dạng tiên phong đạo cốt, giờ đây đều nhìn y như một miếng mồi ngon.
Đau đớn hơn hết trong này có một gương mặt đã từng cùng y xưng huynh gọi đệ, ví dụ như Bắc Hàn Minh.
Ánh mắt Sở Thanh Vân nhìn chăm chú vào hắn, Bắc Hàn Minh chột dạ, lùi lại giơ tay lên.

Cuối cùng, hắn không nhìn y mà quay ngược người, biến mất khỏi chỗ này.
Hèn hạ!
"Sở Thanh Vân! Mau giao Vọng Nguyệt sơn hà đồ ra đây, ngươi phải biết hi sinh vì đại cục, vì tu chân giới chứ!"
Nực cười thật! Vì tu chân giới cái quái gì? Tất cả đều là vì sự tham lam và ích kỷ của bọn họ mà thôi.
Sở Thanh Vân im lặng, Sát Lục kiếm được triệu hồi, hắc khí từ thân kiếm tràn ra, không gian rung động, tro bụi bốn phía bốc lên.
Một người trong đám đông hô lên.
"Đúng là hài tử năm đó, thanh kiếm kia chính là Sát Lục kiếm, thanh kiếm bản mệnh của Sở chiến thần, y chính là con của hắn!!!"
Ánh mắt sắc lạnh của Sở Thanh Vân lia tới, một kiếm đột nhiên chém ra.

Tuy người vừa nói cũng có tu vi Kết đan hậu kỳ nhưng mà không hề có sức chống cự, bị một kiếm chém ngang người, gục xuống.
"Đừng nhắc tới cha ta, các ngươi không xứng!"
Những đệ tử tu vi thấp lập tức lùi lại.
Sở Thanh Vân biết một người mà muốn chọi với ba mươi người thì chỉ có chết, nhưng mà y không quan tâm, y chỉ muốn phát tiết hết thảy những oan ức, những kìm nén, những khó chịu trong người mình ra ngoài.

Ngân Tinh diễm từ trong người truyền vào Sát Lục kiếm, y dùng nó còn thuận tay hơn cả Câu Ly, như thể y và nó đã ở cạnh nhau lâu lắm rồi.

Sở Thanh Vân dùng lực ở chân bắn lên, hung kiếm quét ngang một đường, hoả diễm mang theo sức nóng tràn ra, một số đệ tử cấp thấp không tránh kịp, lửa bén vào người, kêu lên thảm thiết.
Lư trưởng lão của Vạn Bảo tông thấy vài đệ tử ngã phải ngã trái, không để ý mặt mũi mà phẩy tay, một cỗ cuồng phong thổi qua làm cho toàn bộ ngọn lửa tắt ngấm, lão tuỳ ý cười cợt.
"Chống cự cũng vô ích thôi, mau đầu hàng đi, chúng ta chỉ lấy Vọng Nguyệt sơn hà đồ rồi sẽ thả ngươi đi!"
Nơi đây có rất nhiều tu sĩ cao cấp, có vài người đã tiếp cận Hợp Thể, những chiêu trò của Sở Thanh Vân tất cả đều vô dụng trước mặt họ, thế nhưng vô luận cười nhạo ra làm sao, Sở Thanh Vân vẫn không nhíu mày lấy một cái, ánh mắt kia nhìn đến bọn họ chỉ có khinh thường.
Nhất thời đao quang kiếm ảnh bay đầy trời.
"Đầu hàng con mẹ các ngươi, một lũ đạo đức giả.

Một lũ chó chết!!!"
Sở Thanh Vân chỉ là một tu sĩ Kết đan, dù vận dụng hết thảy thủ đoạn cũng không thể trốn chạy khỏi đám người hung hãn này, chỉ một lát đã bị bắt lại, y hung hăng vùng vẫy, miệng liên tục chửi mắng, dị hoả tràn ra ngoài thân thể, dù không làm gì được đám người này cũng phải cho bọn chúng ăn đau.
Sở Thanh Vân càng quậy đám người lại càng hung hãn.

Lúc vừa đè được người xuống đất, một tên đã nhanh chóng xé toạc y phục của y ra.
"Tấm bản đồ ở trên lưng y, có người đã nhìn thấy!"
Mảnh vải cuối cùng bị xé nát, trên tấm lưng trắng nõn của Sở Thanh Vân đích thị là Vọng Nguyệt sơn hà đồ.
Vô số tu sĩ khựng lại ở giây phút này, bọn họ nhìn chằm chằm vào lưng Sở Thanh Vân, chiêm ngưỡng tuyệt tác có một không hai trên đó.
"Đúng là Vọng nguyệt sơn hà đồ rồi, chúng ta gặp may rồi."
Cảm nhận lưng mát lạnh, Sở Thanh Vân tuyệt vọng vô cùng, trong đầu y lúc này chỉ có điên cuồng và hỗn loạn, y muốn cá chết lưới rách với đám người này, muốn ôm cả Vọng Nguyệt sơn hà đồ chết đi, y dùng hết sức bình sinh vận chuyển linh lực, gương mặt đỏ gay gắt.
Dù có chết cũng phải kéo theo đám người này!
Sở Thanh Vân đang điên cuồng bỗng dưng tim đập thình thịch, cảm thấy có sự chẳng lành, y ngẩng phắt đầu lên, sau đó là cơn đau tê tái ở đằng lưng.
"A a a a...!!!"

"Bịt miệng nó lại!" Một tu sĩ lạnh lùng dùng kiếm cắt ngang một đường trên vai Sở Thanh Vân, chuẩn bị lột da y để chiếm lấy tấm bản đồ, gương mặt hung ác bạo ngược, đâu còn vẻ đạo mạo thường ngày nữa.
"Dừng lại đã!" Khi lưỡi kiếm chuẩn bị róc vào da, một tiếng nói gấp gáp cất lên, Sở Thanh Vân trong cơn đau đớn quay cuồng chợt nhận ra đây là giọng của nam nhân tên Liễu Tư Minh.
"Liễu công tử? Có chuyện gì?" Tên cầm kiếm là một người thuộc Âm Linh giáo, lão không nể mặt mà hỏi thẳng.
"Ta nghĩ chúng ta cần bắt người về để tất cả các tông chủ định đoạt chứ? Các ngươi chỉ là trưởng lão, tại sao lại tự ý hành động?" Liễu Tư Minh nhíu mày thật sâu, chất vấn.
"Liễu công tử, ngươi chỉ là tiểu bối, đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta, Dương trưởng lão của Vạn Cổ vực các ngươi cũng chưa có ý kiến gì, ngươi không phải môn chủ, còn chưa có quyền phán xét chúng ta đâu."
Liễu Tư Minh nhàn nhạt nhìn vào đám người ở đây, "Ta không quan tâm, ta muốn mang người nguyên vẹn trở về, các ngươi như thế này là vi phạm ước định."
Sở Thanh Vân không khó nhận ra người này đang nói giúp cho mình, nhưng vì sao cơ chứ? Bọn họ không những chẳng quen biết mà còn có hiềm khích.
Nhưng mà dù sao cũng cảm ơn hắn, kéo dài được chút nào hay chút đó.
Sở Thanh Vân bên này điên cuồng nghĩ cách thoát thân, bên kia Liễu Tư Minh đã động thủ.

Ba hộ vệ đi đằng sau y đều có tu vi Hoá thần, lập tức lao vào bảo vệ hắn.
Nhưng mà dù sao bên phe Liễu Tư Minh chỉ có ba người, còn phe bên này có đến hơn chục người tu vi Hoá thần, về sau có cả Đường Duệ và Phí Hoài Nam cũng lao ra giúp đỡ, nhưng bọn hắn chỉ nhảy nhót được một lúc liền bị giữ lại.
Tuy vậy, trái tim vốn đã mất hết niềm tin của Sở Thanh Vân cũng được an ủi phần nào.
Lời tác giả: Cuối cùng cũng đạt 100 chương.
Chương này hơi ngược, yên tâm, từ chương sau không ngược nhân vật chính nữa.

Chương sau tung hoa sư tun trở về..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi