SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Từ Kha nheo mắt kéo Diệp Thần về đằng sau, dùng thân hình cao lớn che cho hắn.

"Từ sau ngày hôm nay Diệp Thần không còn là sư huynh của ngươi đâu, nói gì nữa? Lại định lươn lẹo lừa gạt hắn à?"
Lục Thanh Sương mím môi, khuôn mặt ủ rũ tội nghiệp, nhìn Diệp Thần không chớp mắt.
Diệp Thần thấy vậy thì thở dài, nói với Từ Kha.
"Ngươi đứng đây chờ ta một lát, ta đi nói rõ ràng với hắn."
Từ Kha muốn kéo tay Diệp Thần lại, đổi lấy một cái vỗ nhẹ an ủi, gã hơi thất lạc, nói khẽ:
"Vậy ta chờ ngươi ở đây, nhớ đừng mềm lòng."
"Được."
Diệp Thần không rõ cảm xúc của mình dành cho Lục Thanh Sương bây giờ là gì? Rõ ràng nhị sư đệ vẫn luôn ngoan ngoãn mềm mại đến một con kiến cũng không nỡ giết, vì sao bây giờ lại có thể hãm hại sư huynh đệ đồng môn một cách thành thạo vậy?
Lẽ nào những gì Lục Thanh Sương biểu hiện ra từ trước đến nay đều là giả dối?
Một khi đã nghi ngờ, mọi ký ức xưa cũ cứ lần lượt hiện ra, Diệp Thần bỗng nhận ra những lần Sở Thanh Vân bị phạt không ít thì nhiều đều liên quan đến Lục Thanh Sương, đây không phải là trùng hợp chứ?
Mà thôi, Diệp Thần biết mình và Lục Thanh Sương không thể chung đường nữa, cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều làm gì.
Chỉ tiếc là tình cảm nhiều năm đành phải bỏ lỡ...

Lúc nhìn thấy Lục Thanh Sương, Diệp Thần không ít thì nhiều cũng cảm thấy hơi xúc động, dù sao hắn cũng là người mình để tâm nhiều năm như vậy.

Nhìn bề ngoài nhếch nhác, gương mặt sưng húp lên của người trước mắt, Diệp Thần chỉ biết lắc đầu.
"Thanh Sương, ngươi có gì muốn nói với ta?"
Lục Thanh Sương cắn môi, vung tay tạo vài kết giới chắn cho Từ Kha không nhìn thấy, sau đó đột nhiên quỳ xuống rồi khóc lóc.
"Diệp Thần sư huynh, huynh làm ơn giúp ta, ta không cố ý làm Thanh Vân sư đệ bị thương, sư tôn không nghe ta giải thích."
Diệp Thần hơi nhíu mày.

"Giải thích, vậy ngươi giải thích đi, vì sao ngươi nói dối.

Thanh Vân sư đệ đánh người là vì ai?"
Lục Thanh Sương vội vàng lắp bắp.
"Sự việc lúc đó là do ta sợ quá, Minh Lãng sư bá bắt ép ta khai ra, ta đành kể sự thật..."
"Sự thật? Lục Thanh Sương, có thật là vậy không?"
"Diệp Thần sư huynh." Lục Thanh Sương khóc lóc.

"Huynh hãy tin ta đi, ta không cố ý hại Thanh Vân sư đệ."
"Ngừng." Diệp Thần chán ghét nói, "Đệ không biết mình sai ở đâu sao? Đệ thanh minh với ta làm gì? Người cần đệ xin lỗi chính là Thanh Vân sư đệ ấy."
Hắn không ngờ Lục Thanh Sương lại ích kỷ đến vậy, "Đệ trước tiên nói với ta mình bị oan, mình bị ép, nhưng đệ không hề nghĩ đến việc đi xin lỗi người đã trực tiếp hay gián tiếp bị đệ hại, mà chạy đến đây thanh minh với ta làm gì??? Đệ có biết U Linh hàn đàm là địa phương như thế nào không? Nếu mệnh Thanh Vân sư đệ không tốt, chưa chắc đã vượt qua nổi, đệ còn ở đây giả đáng thương? Lục Thanh Sương, là ta đã nhìn nhầm đệ rồi!"
Nhìn gương mặt của Lục Thanh Sương dần dần trở nên méo mó, không hiểu sao tâm Diệp Thần lại trở nên bình lặng.

Hắn chợt nhận ra, có lẽ mình cũng không thích người này nhiều như vậy, xen lẫn trong đó chắc còn lẫn vài phần thân tình.
Diệp Thần định quay người đi, Lục Thanh Sương siết chặt bàn tay đang nắm lại, ánh mắt dần trở nên không cam lòng, lại lao tới van xin.
"Diệp Thần sư huynh, huynh giúp ta đi mà, ta không có ý xấu..."
"Giúp?" Diệp Thần nheo mắt, "Ta làm sao mà giúp đệ được?"
Lục Thanh Sương cắn răng móc từ trong ngực ra một viên ngọc.
"Ta biết ta có lỗi, không ngày nào trong hai tháng qua ta không xám hối, ta không còn mặt mũi nào đến gặp Thanh Vân sư đệ, ta thật sự chỉ muốn bù đắp một chút, hạt châu này là vật chí dương, có thể đẩy lùi hàn khí, Thanh Vân sư đệ ở trong hàn đàm lâu như vậy không ít thì nhiều cũng nhiễm phải, để vật này bên người sẽ có ích."
Diệp Thần có phần hoài nghi.


"Làm sao biết được đệ có lừa ta không? Tại sao không tự mình đến đưa cho Thanh Vân sư đệ?"
Lục Thanh Sương vội nói.

"Huynh cứ đưa cho sư tôn, người sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.

Còn việc kia, ta không dám gặp đệ ấy nữa..."
Diệp Thần nửa tin nửa ngờ, cuối cùng nhìn nước mắt của Lục Thanh Sương, y vẫn không đành lòng, bèn nhận lấy.
"Ta sẽ đưa cho sư tôn xem xét, còn lấy hay không là chuyện của Thanh Vân sư đệ, ta chỉ giúp ngươi được vậy thôi."
Lục Thanh Sương cắn răng cầu xin.
"Huynh đừng cho Thanh Vân sư đệ biết viên châu này là của ta, chỉ sợ đệ ấy biết sự thật liền ném đi không dùng."
Ngươi con mẹ nó cũng biết vậy à? Biết vậy tại sao còn làm?
Nhưng Diệp Thần cũng không buồn đả kích hắn nữa, lầm bầm.
"Để ta suy nghĩ."
Từ Kha đứng bên ngoài nhìn kết giới mờ ảo, không biết hai người kia nói chuyện những gì? Tiểu tử Diệp Thần kia đối diện với Lục Thanh Sương liệu có mềm lòng không?
Cảm giác khó chịu lan tràn chẳng thể kiểm soát, Từ Kha bỗng thấy ấm ức, quyết định tiến đến cắt ngang.
"Diệp Thần, xong chưa???"
Diệp Thần nghe thấy giọng Từ Kha thì hơi chột dạ, nhanh chóng giấu viên châu vào ống tay áo.
"Từ bây giờ đừng đến tìm ta nữa, chúng ta...!chúng ta coi như không quen đi." Cuối cùng Diệp Thần chỉ nói vậy rồi phá vỡ kết giới.
Từ Kha chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo đi.
"Ngươi và hắn nói gì mà lâu vậy?" Từ Kha càu nhàu.
"Không có gì, hắn muốn thanh minh lung tung thôi." Diệp Thần giải thích xong còn nhấn mạnh, "Ta không thèm tin đâu."
Từ Kha nghi ngờ nhưng cũng không tiện nói gì, bèn không hỏi nữa, hai người im lặng suốt quãng đường về.
Diệp Thần nằm trên giường cầm viên châu sờ soạng cả đêm mà không nhận ra có gì khác biệt, nhưng thật sự hắn không dám đưa thứ này cho Sở Thanh Vân, nhỡ may Lục Thanh Sương lại tính kế, hắn lúc đó hối cũng chả kịp.
Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng trời chưa sáng, hắn đã bò dậy lên Đỉnh Hỗn Mang tìm Diệp Cô Tuyệt.

Phụ thân hắn tu vi còn cao hơn sư tôn, có lẽ sẽ kiểm tra được gì đó.
Diệp Cô Tuyệt nhìn hạt châu cả nửa ngày không thấy điều gì bất thường, đúng là Thái Dương châu, vật chí dương dùng để khu trừ hàn khí.

Nhưng lão hỏi sao Diệp Thần cũng không chịu khai ra xuất xứ của hạt châu, cuối cùng lão thuận tay tịch thu luôn.
"Ngươi chủ tu hệ hoả, dùng thứ này không thích hợp, để ta đưa cho người cần nó thì hơn."
"Vâng." Diệp Thần thở phào, đây chẳng phải là hắn không đưa cho Thanh Vân sư đệ nhé, là phụ thân đã lấy đi.
Mà nhờ vậy Diệp Thần thấy nhẹ lòng hơn hẳn, dù sao hắn cũng không cố ý thất hứa, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Nhưng Diệp Thần không thể ngờ được là chân trước hắn vừa rời khỏi đỉnh Hỗn Mang, chân sau phụ thân hắn đã phi hành đến Thanh Vân Cư để từ biệt Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân.
Trước khi đi lão lấy viên Thái Dương châu ra ném cho Bạch Cẩn Phong coi là quà tạm biệt, Bạch Cẩn Phong không nghi ngờ gì, cứ thế nhận lấy.
Cuối cùng viên châu này vẫn rơi vào tay Sở Thanh Vân, có lẽ đây là thiên ý.
Bầu trời lất phất mưa bay, gió thổi từng cánh hoa Thanh lương trà trắng muốt bay khắp nơi.

Sở Thanh Vân cùng Bạch Cẩn Phong chậm rãi từng bước đi xuống núi, trong lòng hơi ê ẩm.

Có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ quay lại đây nữa, từ bây giờ trở thành tán tu tự do, không có ràng buộc.
Dù hai người định ra đi trong yên lặng nhưng vẫn có rất nhiều đệ tử đến tiễn, bọn họ không tiến tới mà chỉ âm thầm đứng đằng sau, khung cảnh hết sức yên bình.
Một cảm giác không tên quen thuộc nảy lên trong lòng Sở Thanh Vân, cứ như quang cảnh này đã từng xuất hiện ở đâu đó rồi.
Bạch Cẩn Phong không chút luyến tiếc, vén một ngọn tóc đang bị gió thổi bay, lấy ra một chiếc dù, sau đó nắm chặt tay người bên cạnh, ngăn cách hai người với màn mưa rồi khẽ nói.
"Đi thôi."
"Vâng, sư tôn."
Một thoáng chớp mắt đã qua đi, cánh hoa ngừng bay, người cũng đã đi mất.
Diệp Thần mặt ủ mày chau chậm rãi quay về, Từ Kha sánh bước bên cạnh, bất giác thở dài một hơi.
Lời tác giả.

Chương sau có quà ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi