SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Sở Thanh Vân tranh thủ được cơ hội đi bí cảnh thì khá hào hứng, ngày hôm sau khoẻ lại đã lôi kéo Bạch Cẩn Phong lên đường đi đến Vân Vụ sâm lâm, không ngờ vừa ra khỏi cửa lại gặp đám người của Vạn Bảo tông.
"Vừa khéo chúng ta cũng ngụ ở khách điếm này, bọn ta có phi hành pháp bảo, cùng lên đường chứ?" Bắc Hàn Minh cười nói.
Lúc này còn từ chối nữa thì có vẻ giả tạo quá, dù sao đường đi chỉ có một, đi bằng gì chẳng là đi, Sở Thanh Vân cười gượng.
"Vậy cảm ơn Bắc Hàn huynh."
Bạch Cẩn Phong không có cách nào đành nghe theo.
Đoàn người sau khi tiến vào Vân Vụ sâm lâm thì không thể dùng pháp bảo phi hành nữa, thế nên từ đây bọn họ gặp khá nhiều phiền phức.
Vân Vụ sâm lâm là địa bàn của một loại linh thú cấp hai có tên là Phệ tâm xà, tuy rằng tu sĩ bình thường có thể dễ dàng đối phó với chúng, nhưng số lượng ở nơi này quá nhiều.

Mà linh thú này không sợ nước, không sợ lửa, chỉ sợ mùi hương của Mộc Lam thảo.
Vì chuẩn bị trước nên đám đệ tử Vạn Bảo tông mang rất nhiều tinh dầu Mộc Lam thảo đi theo, Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong cũng được chia cho hai lọ.
Nhưng thực sự Phệ tâm xà quá nhiều, đâu đâu cũng thấy, dù tinh dầu Mộc Lam thảo bảo hộ phần nào nhưng vẫn có khá nhiều linh xà không sợ chết mà xông tới.


Những lúc như vậy, mấy nữ đệ tử yếu bóng vía lại hét ầm lên, dẫn tới vô số linh xà bị kích động, bọn họ cần rất nhiều thời gian để giải quyết, thành ra quãng đường đi bị kéo dài thêm vài ngày.
Sở Thanh Vân thực ra không sợ linh xà, nhưng thử nghĩ xem, bốn phía xung quanh là một đám bầy nhầy lạnh lẽo lúc nha lúc nhúc bò thì ai mà chịu cho nổi.

Thành ra suốt một quãng đường y đều nằm úp sấp lên lưng Bạch Cẩn Phong, mặc kệ hắn đưa mình đi đâu thì đi.
Cho dù vậy, thỉnh thoảng có một con Phệ tâm xà không biết sống chết vẫn cố gắng lao tới quấn lấy chân Sở Thanh Vân, những lúc như vậy, y chỉ đành dùng kiếm đâm chết rồi hất chúng ra.
Đám người Vạn Bảo tông không có bảo kê cho nên khá chật vật, chỉ đi một đoạn đường rừng ngắn ngủi, vậy mà tu vi Kết đan trung kỳ như Bắc Hàn Minh cũng không chịu nổi, y phục tả tơi, toàn thân nhếch nhác.
Về phần Bạch Cẩn Phong, hắn tu vi cao tuyệt, Phệ Tâm xà bình thường cảm nhận uy áp của hắn đều phải tránh xa, cho nên từ đầu đến cuối hắn vẫn một bộ dạng thong dong.
Đoàn người đi ba ngày ba đêm trong Vân Vụ sâm lâm thì đến một khu rừng đầy sương mù.

Đại thụ cao vút đến tận tầng mây.
Phệ tâm xà cũng không dám tiến tới nơi này.
Ở đằng xa vang lên tiếng ồn ào huyên náo, Sở Thanh Vân vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Bạch Cẩn Phong, hai người cũng tách ra khỏi đám đệ tử Vạn Bảo tông.
Bắc Hàn Minh có vẻ không tình nguyện lắm nhưng mà Bạch Cẩn Phong không cho hắn mặt mũi, kéo Sở Thanh Vân đi thẳng.
Mới đầu Sở Thanh Vân nghĩ Vạn Bảo tông chỉ có chừng này người tham gia, thế nhưng y đã nhầm, lúc bước tới địa phương sẽ mở ra Huyễn Linh bí cảnh, y phục đệ tử Vạn Bảo tông chiếm đa số, ngoài ra còn có người của Vạn Cổ vực, Thư Hùng đạo quán, Âm Linh giáo, Đan Khuê tông, một số người Lâm Khinh chưa gặp bao giờ, nhưng cũng có một số xuất hiện ở đại hội tông môn lần trước.
Sở Thanh Vân nhìn kỹ thế nhưng không thấy một đệ tử Thanh Phong môn nào ở đây, chẳng lẽ có điều gì khuất tất?
Đem thắc mắc hỏi ra miệng, Bạch Cẩn Phong tính toán thời gian, liền đáp:
"Vì lúc này là thời gian Thanh Phong môn mở ra truyền thừa mười năm một lần, tất cả đệ tử đều phải đến bia đá ở thánh địa để thử vận khí, nếu đệ tử nào may mắn sẽ đạt được một công pháp đỉnh cấp, đệ tử nào đen đủi cũng có thể nhận về một công pháp trung cấp.

So với nguy hiểm trùng phùng nhưng chưa chắc đã có kết quả, bọn họ đều chọn ở lại môn phái."
Bạch Cẩn Phong liếc nhìn đám người đằng xa, nói tiếp:
"Mà ai nói là Thanh Phong môn không có người nào, kia chẳng phải là Thập Thất sao?"
"Thập Thất?" Sở Thanh Vân hô lên mới nhớ ra đây là tên của Minh Vũ sư thúc.

Y ngẩng đầu nhìn xuyên qua đám người, thấy thân hình già nua với râu tóc bạc phơ đang đứng lẫn trong đó, đúng là Minh Vũ sư thúc.
Bạch Cẩn Phong kéo tay Sở Thanh Vân tiến lại gần, đám người đang tán gẫu vui vẻ đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều không hiểu Minh Ly tôn giả tới đây làm gì?

Hợp Thể kỳ lão quái vật cũng tới đây tranh giành với tiểu bối sao? Không ngại mất mặt à?
Tất nhiên Bạch Cẩn Phong chẳng sợ mất mặt, hắn bình tĩnh vượt qua đám tu sĩ, rồi đi thẳng đến chỗ Minh Vũ tiên tôn.
"Thập Thất.

Ở bên này."
Minh Vũ tiên tôn lúc nhìn thấy Bạch Cẩn Phong thì cũng kinh ngạc không thôi, từ lần trước lão nhận được nhờ vả của Minh Lãng tiên tôn đến nay cũng đã vài tháng, không ngờ tìm mãi chẳng thấy Bạch Cẩn Phong, lão vốn định quay lại môn phái thì lại tình cờ kiếm được một cái lệnh bài vào Huyễn Linh bí cảnh, vì thế thuận lý thành chương xuất hiện ở đây.
"Minh Ly tôn giả, sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa đứa nhỏ này là có chuyện gì? Không phải bữa trước bị nhốt vào U Iinh hàn đàm à?" Minh Vũ tiên tôn hoàn toàn không kiêng kị, liền hỏi thẳng.
Nghe đến U Linh hàn đàm, biểu tình của Bạch Cẩn Phong trầm xuống, hắn lời ít ý nhiều đáp lời lão.
"Chuẩn bị vào bí cảnh."
Lời này làm xung quanh đang im lặng đột nhiên không nín nổi, mọi người ồ lên một tiếng rõ to.
Vừa nãy mới chỉ bán tín bán nghi, bây giờ bọn họ càng hoang mang.
Vào bí cảnh là sao? Bọn họ có nghe nhầm không vậy? Chẳng lẽ lão quái vật Hợp thể kỳ lại vứt bỏ mặt mũi tranh đoạt cùng bọn họ thật?
Minh Vũ tiên tôn nhìn đôi bàn tay nắm chặt của hai người, nhếch miệng cười.
"Thành công mang người về tay rồi à? Chúc mừng."
Bạch Cẩn Phong đang trưng ra khuôn mặt vô cảm, nghe thấy vậy thì hai tai đỏ bừng lên.

Nhưng hắn chưa kịp trả lời thì mặt đất vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Không rõ người nào hét lên.
"Huyễn Linh bí cảnh mở ra rồi!!!"
Chỉ thấy giữa trung tâm Vân Vụ sâm lâm xuất hiện một thông đạo đóng kín, đằng là tầng tầng lớp lớp núi non hiện ra, không gian tràn đầy hơi thở viễn cổ.
Các thế lực khác vốn không chờ được, tất cả đều tiến đến, chỉ trực đợi thông đạo mở ra để đi vào.
Sở Thanh Vân nheo mắt nhìn kỹ, thấy thông đạo này không hề tầm thường, giống như trong đó có ảo cảnh.

Trực giác mách bảo y nơi này cực kỳ nguy hiểm.

Quả nhiên, Bạch Cẩn Phong trầm trọng kéo Sở Thanh Vân ra đằng sau rồi nói, "Sở Thanh Vân, nắm chặt lấy tay vi sư, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể buông tay."
"Vâng."
Minh Vũ tiên tôn cũng lùi lại cùng hai người.
Giờ Ngọ đã điểm, mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu, lớp sương mù cũng tan đi, thông đạo dần dần mở ra, một luồng khí tức hủ bại bay từ trong ra ngoài, đám đệ tử đứng sát gần vừa ngửi thấy thì xây xẩm mặt mày, cơ thể lảo đảo ngã xuống.
"Đây là do cửa đóng quá lâu, uế khí tích tụ hàng trăm năm mới được thoát ra, chúng ta chờ cho chúng bay hết thì hẵng vào."
"Sư tôn đã tới nơi này lần nào chưa?"
"Chưa, một trăm năm trước ta còn chưa Trúc cơ." Bạch Cẩn Phong nhàn nhạt trả lời.
"Một trăm năm trước à?" Minh Vũ tiên tôn xoa cằm nhớ lại, "Ngày đó ta đã Kết đan nhưng mà quanh năm chỉ ở trong lò luyện khí, gần như chẳng tiếp xúc với bên ngoài nên không biết đến chuyện bí cảnh này.

Còn Bạch Cẩn Phong một trăm năm trước mới có năm tuổi, Trúc cơ cái quái gì chứ? Bớt giả đò đi, ta nhớ hình như hắn lúc đó mới có Luyện khí tầng hai, yếu xìu!"
"Thập thất, ngươi nói mà không biết ngượng à? Ta đã Hợp Thể mấy năm rồi ngươi vẫn còn dậm chân tại Hoá Thần hậu kỳ, ngươi có tư cách nói ta yếu sao?" Bạch Cẩn Phong nói xong còn khinh thường nhìn lão.

"Hơn nữa ngươi mới gần hai trăm tuổi, nhưng mà so với người đã bốn trăm tuổi như Diệp Cô Tuyệt còn nhiều nếp nhăn hơn, có cần ta cho một viên Dưỡng nhan đan về dùng không?"
Minh Vũ tiên tôn: "..." Hàng này hôm nay sao lý luận ác vậy?.

Xin ủng hộ chúng tôi tại _ t rùmtruyện.o r g _
Nhìn Sở Thanh Vân tủm tỉm cười bên cạnh, lão gật gù hiểu ra, thì ra đây là ra oai trước mặt đạo lữ, thôi lão cũng không thèm chấp.
"Không cần, ngươi cứ để dành mà dùng một mình, ta cũng không có đạo lữ mới mười bảy tuổi như ngươi."
Bạch Cẩn Phong: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi