SƯ TÔN HẮN KHÔNG NGHĨ



Phong Trường An bình thản liếc mắt đánh giá đại địa mênh mông không thấy điểm cuối.

Phiến đại lục này bốc lên một cỗ khí tức cổ xưa, nặng trĩu xông vào lòng Phong Trường An.
“Vì sao ngươi muốn tu tiên?”
Một tiếng dò hỏi tang thương vang lên trong hư không.
Mỗi người sẽ có tâm cảnh khác nhau, tuy ảo cảnh hiện ra sẽ không giống, nhưng câu hỏi đầu tiên thì đều giống nhau như đúc.
Vì sao ngươi muốn tu tiên?
Đây là bước đầu của đạo tâm, còn gọi là sơ tâm.
Con đường tu tiên, thiên biến vạn hóa, người muốn tu tiên như cá dưới sông, nhiều không đếm xuể.


Mà người chân chính bước lên con đường tu tiên thì lại không quá một phần mười vạn.
Đó là vì trong quá trì tu hành, rất nhiều người bị ngoại cảnh ảnh hưởng, quên mất sơ tâm, hoặc mê mang bất lực, hoặc rơi vào tâm ma, hoặc ham muốn ngoại vật, thành ra bị kẹt tại chỗ, cả đời không có tiến triển gì.
Hầu như bất kỳ môn phái nào thu đệ tử cũng sẽ dò hỏi sơ tâm, lấy đó làm phán đoán con đường tu hành của hắn bao xa, hay là ngay cả bước vào hàng ngũ tu tiên cũng không thể.
Ba trăm hai mươi năm trước, lúc mới xuyên đến, câu trả lời của Phong Trường An là: ta muốn về nhà.
Ba trăm hai mươi năm sau, lần nữa đứng trên mặt đất bằng phẳng mênh mông này, Phong Trường An như trở về năm đó, bình tĩnh, kiến định mà trả lời: Ta muốn về nhà.
Ý niệm về nhà đã cắm chặt vào lòng hắn, sâu đến mức trở thành đạo tâm.
Thiên địa mênh mông, âm thanh tang thương kia lại vang lên lần nữa: "Nếu mục đích cầu tiên không đạt được, ngươi sẽ xử lý như thế nào?"
"Không còn đường nào khác, chỉ có thể tiếp tục cầu tiên!"
Lời vừa dứt, thiên địa liền biến đổi, gió cát cuốn lên, nức nở rung động, cảnh tượng trước mắt lại lần thứ hai chuyển đổi.
Nhàn vân cô hạc, cung điện cao ngất, chuông cổ kẹt giữa hai bờ sông bên vách núi, từ xa nhìn lại, chuông cổ như ngăn cách sơn khê, chặn cứng hẻm núi ở trên không.
"Trong vòng một nén nhang, đáng vang chuông cổ."
Âm thanh tang thương vừa nói xong, một nén nhang không biết từ đâu bỗng xuất hiện, đoan chính cắm ở trước mặt hắn, khói bay lượn lờ.
Tuy đã trôi qua rất lâu nhưng Phong Trường An vẫn nhớ rất rõ ràng, sau ải dò hỏi đạo tâm là một màn leo núi, không có giới hạn thời gian.
Năm đó hắn chỉ là một phàm nhân, ước chùng leo lên bày ngày, da thịt bàn tay đều bong tróc, đế giày cũng bị ma sat mòn rất thảm, dọc đường còn rớt xuống rất nhiều lần, mới gian nan lên được đỉnh núi.
Mà lần này, độ khó rõ ràng gia tăng, đây là do tâm cảnh hắn quá cường đại sao?

Phong Trường An rũ mắt cân nhắc một lúc, bước nhanh đi đến dưới cổ chung.
Chuông cổ được treo ở trên cao, kẹp giữa hai đỉnh núi, che khuất ánh Mặt Trời.

Trên đỉnh hẳn là có nguồn nước, nương theo cổ chung chảy nhỏ giọt xuống hèm núi.

Hơi ẩm nặng nề khiến đáy cốc ẩm ướt sinh rêu.
Phong Trường An dạo quanh cổ chung một vòng cũng không phát hiện được bậc thang hay là đường núi, cây cối cũng không.
Xem ra nếu muốn gõ vang chuông cổ thì phải bò lên đỉnh núi phía trên.
Phong Trường An nhìn cây nhang vẫn đang cháy, cẩn thận tính toán thời gian, lên kế hoạch, nhanh chóng lui ra sau vài bước, chạy lấy đà rồi nhảy lên cao, duỗi tay bắt lấy một mỏm vách đá nhô ra.
Vách đá cứng ngắc không có độ bật để mượn lực, lại có dòng nước, muốn leo lên có hơi cố sức.
081 thấy tay hắn đang chảy máu, lo lắng nói: "Không được cũng đừng miễn cưỡng"

"Biết rồi"
Phong Trường An ổn định thân hình, tay phải dùng sức chống, hai chân bám vách, cố gắng nắm đỉnh đầu nhánh câu đang vươn ra.
Nhàn cây không chịu nổi sức nặng, yếu ớt nhả ra mấy tiếng răng rắc.
Nhanh như tia lửa điện, Phong Trường An lần thứ hại mượn lực, chân nhảy đến điểm dừng tiếp theo, vừa vặn thoát hiểm trong gang tấc.
Khi nhang cháy được hai phần ba, Phong Trường An cuối cùng cũng leo đến đỉnh núi.
Gió trên đỉnh gào thét, Phong Trường An chịu cái lạnh đi đến Huyền Nhai bi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi