SỰ TRẢ THÙ CỦA MẪU ĐƠN



Thạch Đường sửng sốt: "Cái này... sao có thể. Đích thân tôi đi lấy đồ về mang đến phòng tổng giám đốc xem, nó vẫn luôn ở trong hộp, chưa có ai đụng qua cả."

Làm sao có thể có người mặc qua được. Thạch Đường tự bổ sung trong lòng.

Thiếu phu nhân, cô đừng đùa kiểu này, dễ đau tim lắm đấy.

"Anh chắc chỉ có mình anh và Lục Thần Hạo cầm qua nó?" Tuyết Vũ nghiêng đầu, ánh mắt mười phần nghiêm túc lạnh lùng.

Cô không cho rằng mũi mình ngửi nhầm. Cái mũi hương nước hoa rõ rệt như thế, nhầm chỗ nào được.

"Tôi..." Thạch Đường muốn nói là chắc chắn, nhưng sực nhớ ra một chuyện, mặt chảy mồ hôi hột, ấp úng: "Khi nãy tôi mắc chút vấn đề cần đi vệ sinh nên... có nhờ thư ký Liễu mang vào phòng tổng giám đốc hộ."

Ánh mắt Tuyết Vũ loé lên tia sáng quái dị. Vậy thì hiểu rồi. "Tôi biết rồi. Không còn việc gì nữa, anh đi làm việc của mình đi."


Tuyết Vũ đứng dậy, cầm hộp đồ đi ra ngoài. Đôi giày cao gót nện từng bước từng bước phát ra những âm thanh cộp cộp khiến Thạch Đường ngẩn tò te.

Thiếu phu nhân, cô biết là biết gì thế? Anh ta chẳng hiểu gì cả.

Tuyết Vũ chẳng cần anh ta hiểu. Cô đi thẳng tới phòng tổng giám đốc, cả cửa cũng không gõ, cứ thế mở ra xông vào.

Cộp một tiếng, hộp đồ nặng nề nằm trên mặt bàn làm việc, ngay trước mặt Lục Thần Hạo.

Lục Thần Hạo vẫn là bộ dáng đang dán mặt vào văn kiện, thấy vậy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Tuyết Vũ, đanh mặt:

"Trần Tuyết Vũ, cô đang làm cái gì vậy? Không biết trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?"

Tuyết Vũ không hề cảm thấy hối lỗi, cao giọng hỏi ngược lai:

"Tôi mới là người cần phải hỏi anh đang làm gì đấy Lục Thần Hạo. Đồ đã có người mặc qua mà anh còn cho trợ lý mang đến cho tôi. Anh coi tôi là cái gì hả?"

Lục Thần Hạo chột dạ, cô làm sao biết được? Anh mặt dày, cãi ngang:

"Cô nói linh tinh gì đấy? Con mắt nào của cô thấy tôi cho người khác mặc nó hả?" "Linh tinh?"

Tuyết Vũ cười khẩy, vươn tay cầm bộ lễ phục lên, đặt vào tay Lục Thần Hạo, giọng càng sắc bén:

"Nguyên chiếc váy từ đầu tới cuối đều có mùi nước hoa và hương sữa tắm. Đồ mới mà có hương liệu khác như vậy sao? Anh nghĩ tôi là con nít à. Hơn nữa, mùi hương nước hoa này tôi cảm thấy nó rất giống loại nước hoa tình nhân của anh đang dùng đấy. Hay là anh muốn nói, nhà thiết kế này có sở thích quái lạ, ngâm vải vào hương liệu trước khi cắt may?"

Loại nước hoa Liễu Tư Linh mùi hương rất đặc biệt, mức độ quyến rũ hấp dẫn người xung quanh rất cao, chính vì thế mùi hương của nó khá nồng, Tuyết Vũ chỉ cần ngửi qua một lần là nhớ được.

Tuy rằng cô không để ý chuyện hắn yêu người phụ nữ khác thế nào, cũng không muốn chấp chặt so đo với Liễu Tư Linh. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể chấp nhận Liễu Tư Linh chạm vào đồ của mình. Hắn nghĩ gì mà lại cho cô ta thử đồ của cô. Đây không phải là quá mức coi


thường cô rồi sao. Lục Thần Hạo đang muốn phản bác, nghe cô nói vậy, thử hít hà một cái, quả nhiên là có hương nước hoa lẫn sữa tắm quen thuộc. Không thể phản bác được, càng không thể nói Liễu Tư Linh hiểu lầm tưởng là đồ của cô ấy được. Anh đuối lý, nhưng sĩ diện, thừa nhận nhưng không nhận sai:

"Ừ thì là Tư Linh thử qua đấy, làm sao? Không phải chỉ là thử một chút thôi sao, có mất mát gì đâu, cô làm gì ghê vậy."

Tuyết Vũ nhíu mày: "Anh nói vậy mà nghe được hả? Anh coi thường tôi quá rồi đấy. Đồ của tôi, không ai được phép thử! Nói tóm lại, anh không đổi bộ khác cho tôi, tôi sẽ không đi dự tiệc."

"Cô dám thách tôi?" Lục Thần Hạo đập bàn, tức đỏ cả mặt.

"Tôi không thách! Tôi nói thật!" Tuyết Vũ thấp giọng, hừ lạnh, hất mặt, xoay người, kiêu ngạo đi ra ngoài.

"Cô..." Lục Thần Hạo nhìn mà tức muốn nổ con mắt. Anh ném luôn bộ đồ vào thùng rác. Anh đúng là xui xẻo mới rước phải thứ vợ này về nhà. Vợ người ta ngoan hiền, gọi dạ bảo vâng, ăn nói nhỏ nhẹ. Ai như cô ta, ngang ngược, phách lối, cao ngạo, chẳng được cái gì tốt ngoài cái mặt hơi xinh xinh và có một chút tài năng. Ngay cả anh cũng dám lên mặt. Thật tức chết anh mà!

Có điều, tức thì tức sắp banh nóc nhà thế chứ Lục Thần Hạo vẫn gọi trợ lý đi lấy bộ lễ phục khác cho Tuyết Vũ. Rồi không biết nghĩ gì, lại đi nhặt bộ lễ phục về, gấp ngay ngắn, bỏ lại vào hộp.

Anh vì thể diện Lục gia đấy, chứ chẳng phải vì sợ cô ta đâu.

Thạch Đường ở bên ngoài, nghe thấy rõ cuộc nói chuyện sặc mùi súng đạn của vợ chồng sếp, không dám nhiều lời, chỉ có thể khóc không ra nước mắt, chạy đôn chạy đáo đi tìm lễ phục cho thiếu phu nhân nhà mình.

Lễ phục kiểu vậy thì làm gì có ở ngoài mà bán sẵn, hầu hết đều là đặt may từ trước với nhà thiết kế, ít nhất phải là nửa tháng. Bộ lễ phục kia là do tổng giám đốc có quan hệ tốt với Alan nên hẳn mới ưu tiên mà may cho trước đây. Giờ này chỉ còn cách bữa tiệc không quá sáu tiếng đồng hồ, kiếm đâu ra bây giờ?

Đồ bán sẵn dù là đắt nhưng đây chỉ là đối với dân nghèo như bọn họ thôi, còn với địa vị của thiếu phu nhân không thể mặc những loại đó được, nó quá rẻ, thiếu sự sang trọng.

Thạch Đường tận dụng hết tất cả các mối quan hệ mà anh ta biết để hỏi, cũng không có nơi nào có lễ phục đủ sang trọng đủ đắt tiền mà vừa với cỡ người của Tuyết Vũ.

Cuối cùng, không còn cách nào, Thạch Đường chỉ còn đường đi tìm cầu cứu Tuyết Vũ, tính thuyết phục cô lấy bộ lễ phục kia, không nghĩ Tuyết Vũ lại nói:

"Vấn đề này anh khỏi lo, tôi đã chuẩn bị lễ phục trước rồi." Thạch Đường như chết đi sống lại, sung sướng thở nhẹ nhõm.


May quá! Nếu mà không có lễ phục cho thiếu phu nhân, chắc anh ta bị chôn sống luôn quá.

Tuy rằng tổng giám đốc không thích thiếu phu nhân, nhưng lại rất chú trọng thể diện của Lục gia. Mà thiếu phu nhân chính là bộ mặt của Lục gia, cô ăn mặc như thế nào đều có ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục gia, cho nên, vấn đề ăn mặc của thiếu phu nhân, tổng giám đốc yêu cầu rất cao.

Thật ra, lễ phục của Tuyết Vũ không phải do cô tự chuẩn bị gì cả. Mà nó là do Trần Khắc Dương chuẩn bị cho đấy. Một bộ váy màu đen huyền bí cổ chữ V không khoét sâu lắm, tay ngắn kiểu hơi bồng đắp chéo, form dài thắt eo show ra đường nét gợi cảm của vòng eo nhỏ mảnh mai, chân váy xoè xẻ tà đem đến nét đẹp dịu dàng mà cuốn hút, thoải mái mà quyến rũ, thanh lịch mà sang trọng. Nhất là màu đen, càng giúp cô tôn lên làn da vốn đã trắng sáng mịn màng, thêm nổi trội hơn.

Khi Lục Thần Hạo nhìn thấy Tuyết Vũ xuất hiện cùng với bộ cánh này, ngẩn ngơ phát ngốc. Rõ ràng không phải lần đầu anh thấy cô mặc lễ phục, nhưng chẳng hiểu sao lần nào cũng thấy ngạc nhiên, lạ mắt.

Có điều, đã có kinh nghiệm một lần, lại sực nhớ tới lúc trưa cô làm ầm ĩ, Lục Thần Hạo dù ngạc kinh ngạc cũng không còn lộ liễu như lần trước, biểu cảm thật được anh giấu kỹ hơn, hừ một tiếng tỏ vẻ mình vẫn còn tức giận, quay người lên xe trước.

Anh đâu có biết, bộ dáng của mình trông rất giống con nít đang hờn dỗi.

"Ai da..."

Chân phải vừa đặt lên cửa xe, nghe tiếng kêu của Tuyết Vũ ở phía sau, Lục Thần Hạo chưa kịp nghĩ, cơ thể đã phản xạ trước, xoay người trở lại xem.

Cô bị ngã rồi?






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi