SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI VỢ

Món đồ tôi tặng cho Trương Địch là một ví tiền của nhà L, mắc gấp hai lần chiếc ví lúc trước của anh.

"Anh tưởng em chỉ nhớ đến Chu Nguyệt, thấy em đối xử với em ấy còn tốt hơn anh." Trương Địch ngồi bên cạnh tôi, vui vẻ để các loại thẻ từ trong vĩ cũ sang ví mới.

"Sao có thể chứ?" Tôi bổ cam, trong lòng nghĩ con mẹ nó lúc trước mình thật sự ngu, trên miệng cười, "còn không phải vì mặt mũi của anh, nói thẳng ra, cũng là muốn ra mặt cho anh. Em chính là muốn nói cho cô ấy biết, không có cô ấy, anh vẫn sống tốt, hơn nữa còn có thể tốt hơn."

Trương Địch ngồi ở sau tôi một chút, tôi có thể cảm nhận rõ là anh đang nhìn tôi.

Nếu như lúc trước, tôi sẽ cho rằng anh lại bị cảm động bởi tôi, còn bây giờ, tôi chỉ cảm thấy tức cười.

Chắc trong lòng anh nghĩ tôi là kẻ ngốc!

Trên đời này sao có nhiều "cảm động" và "bị cảm động" thế, hầu hết khi chúng ta cho rằng "cảm động" đều chỉ là "tự cảm động."

"Thắng Nam, em đối xử với anh tốt thật!" Anh ôm tôi từ phía sau.

Trong lòng tôi chán nản, cảm thấy buồn nôn, bẩn thỉu.

Tôi không phải là người ưa sạch sẽ, trước khi hẹn hò anh có bao nhiêu phụ nữ cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ chúng tôi là vợ chồng, anh còn ở ngoài làm điều dơ bẩn, khiến cho tôi cảm thấy kinh tởm.

Tôi chia nửa trái cam mới cắt xong cho anh, thôi thúc anh ăn xong rồi đi tắm.

Có thể anh hiểu lầm rồi, vài ba miếng đã ăn xong trái cam, biểu thị "lập tức tắm rửa thơm tho, phục vụ cho bà xã". Tôi cười, chậm rãi ăn hết nửa trái cam còn lại, sau đó đem máy nghe lén đã chuẩn bị từ trước nhét vào trong ví tiền.

Trong ví tiền bây giờ, ngoại trừ giấy chứng minh thư hay dùng, thẻ bảo hiểm thỉnh thoảng dùng, các loại thẻ khác, thẻ ngân hàng cũng được, thẻ VIP cũng mặc kệ, một năm dùng không tới hai lần, căn bản chỉ là trưng.

Tôi không lo anh sẽ phát hiện, cho dù phát hiện thì không nhận là được. Hơn nữa, tôi chỉ định nghe lén vài ngày, đợi khi máy nghe lén hết pin rồi, tìm một cơ hội tiện thể vứt đi là được.

- -----

Phần mềm của máy nghe lén không ở điện thoại thường dùng của tôi.

Ngày đầu tiên khi mua máy nghe lén, tôi thuận tiện mua luôn một cái điện thoại secondhand, giao hàng đến tòa soạn, người nhận là tôi.

Tôi khi đó nằm mơ cũng không ngờ đến —

Khoảnh khắc lắp máy nghe lén giống như đẩy ngã quân cờ domino đầu tiên, sau đó, mỗi quân cờ đổ xuống, đều dẫn lối mở ra chiếc hộp pandora.

Sự xấu xa của con người, giống như con rồng ở dưới vực sâu.

Hàng được giao tới trước cửa tòa soạn, tôi lấy điện thoại ra, không đợi được đến khi lên văn phòng, đeo tai nghe lên.

Điều ngoài ý muốn là bạch nguyệt quang còn có bạn trai, điều trùng hợp là, tối hôm qua, cô ta đến chỗ bạn trai, tặng lại cây son dưỡng tôi tặng cô ta cho bạn trai.

Sau đó là một đoạn "ưm..a", khi nghỉ ngơi có trò chuyện.

Bạch nguyệt quang hỏi bạn trai khi nào dẫn cô ta về nhà, giận dỗi vì chưa từng gặp bạn bè của bạn trai.

Bạn trai thản nhiên trả lời: "Trong nhà sẽ không đồng ý." Nói bạch nguyệt quang không xứng với anh ta, còn nói gia cảnh giống như anh ta, nhất định phải tìm một người một đăng hộ đối.

Tôi cười khinh bỉ.

Nữ thần được Trương Địch nâng ở trên tay, trong mắt thiếu gia nhà giàu, cũng chỉ là một người phụ nữ không ra được ánh sáng.

Máy nghe lén có định vị, tôi liếc nhìn vị trí trên điện thoại, đối phương ở trong một tiểu khu cao cấp rất có tiếng trong thành phố của tôi, người ở đó không giàu thì cũng có tiếng.

Bạch nguyệt quang khóc thút thít: "Anh xem em là gì? Bạn giường sao? Em toàn tâm toàn ý với anh, không ngờ anh là người như vậy! Em muốn chia tay!"

Thiếu gia nhanh chóng dỗ dành: "Bây giờ là thời kỳ khởi nghiệp, người ngoài nhìn vào trông có vẻ giàu sang, nhưng thực ra thu nhập một năm không quá trăm nghìn, so với doanh nghiệp của gia tộc, không đáng nhắc đến."

Còn nói đợi sự nghiệp phất lên, bạch nguyệt quang sẽ là người phụ nữ duy nhất cùng đồng cam cộng khổ, muốn tặng một chiếc Maserati làm sính lễ.

Maserati!

Tôi thừa nhận, tôi ghen tị rồi, trên đời mọi người đều yêu thích trà xanh.

"Công ty đó của anh, khi nào mới làm nên chuyện?" Bạch nguyệt quang nũng nịu hỏi.

"Sắp rồi sắp rồi, đợi thời cơ. Thời cơ đến rồi, heo cũng có thể bay lên trời!" Thiếu gia thân mật nói, sau đó là nói một đống mộng tưởng về tương lai.

Một từ chính: Blockchain

Trùng hợp thay, bởi vì bitcoin, tôi có tìm hiểu blockchain, cũng phỏng vấn qua các công ty blockchain trong nước, hiểu được ít nhiều. Phát ngôn đó của thiếu gia chẳng những không có giá trị, cũng không có ưu thế cạnh tranh, thậm chí còn có chỗ chưa hiểu đúng về khái niệm tài chính, tín dụng.

Tôi nghi ngờ bạch nguyệt quang bị lừa rồi.

Cậu ấm cô chiêu trong thời đại này gia đình thường xem trọng giáo dục, bất kể là học thức hay kiến thức thường thức đều hơn người bình thường khá nhiều, khả năng khởi nghiệp trong lĩnh vực không phải sở trưởng thật sự rất thấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi