SỰ TRẢ THÙ CỦA THẾ THÂN


Lúc sau Diệp Khải tỉnh lại thì nhìn thấy Kỳ Khanh đang hôn mình.

Cậu nhanh chóng đẩy cậu ta ra và lùi về phía sau.
"Ngươi...ngươi dám hôn ta".

Diệp Khải lấy tay chỉ vào mặt Kỳ Khanh nói.
"Đó là hô hấp nhân tạo, tôi đang cứu cậu".
"Ai cần ngươi cứu ta, ta mới không cần ngươi cứu".

Diệp Khải đỏ mặt hướng Kỳ Khanh nói.
"Vậy cậu muốn ai cứu?".

Kỳ Khanh nghe vậy liền hỏi.
"Ai,ai cứu cũng được chỉ cần không phải là ngươi".

Diệp Khải lúng túng trả lời.
Kỳ Khanh lặp tức đen mặt.

Tên nhóc này lại dám nói như thế, ai cũng được hôn cậu ta? Hừ, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
Diệp Khải bấy giờ mới để ý tới sự tồn tại của những người xung quanh và cậu nhận ra bản thân đã lỡ lời.

Trong số đám người đang ở đây nghe cậu nói thế liền châm chú nhìn cậu bằng ánh mắt xấu xa.
Diệp Khải quay sang Kỳ Khanh khẽ nói:"Ta muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi còn kịp không?"

"Đoán xem?".

Kỳ Khanh giương môi hỏi.
Diệp Khải hiện tại cũng chỉ biết cười trừ.

Lúc cậu không biết làm sao thì nhìn thấy Lâm Lạc.
"Anh Lạc, anh cũng ở đây sao?".

Diệp Khải nhìn Lâm Lạc hỏi.
"Ừm".

Lâm Lạc đứng đó từ đầu cho tới cuối nhưng vì Diệp Khải và Kỳ Khanh nói chuyện vui vẻ quá nên mới không nhận ra.
Diệp Khải nghe vậy liền hận không thể đào một cái hố để trốn.

Nếu như anh Lạc ở đây thì mọi chuyện nãy giờ anh ấy đều nhìn thấy, ngay cả chuyện mình bị tên khốn Kỳ Khanh kia hôn thì anh ấy cũng nhìn thấy.

Xấu hổ quá đi mất.
Trong lúc Diệp Khải đang ngồi suy nghĩ thì bỗng nhiên cậu bị Kỳ Khanh bế lên.

Cậu cố gắng giãy dụa:"Tên khốn ngươi mau thả ta xuống, ngươi định làm gì vậy hả?".
"Đương nhiên là đưa cậu về phòng".
Về...về phòng!
"Ngươi đưa ta về phòng làm gì, ngươi muốn làm gì ta?".


Diệp Khải nghe Kỳ Khanh nói liền giật mình, cậu tìm cách thoát ra khỏi Kỳ Khanh nhưng sức lực quá yếu, cậu chỉ đành vùng vẫy trong vô vọng.
"Chẳng lẽ cậu định mặc đồ ướt như này mà ở lại sao với lại cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm gì sai trái với cậu à".

"Không, không có" Diệp Khải hiện tại ngượng muốn chết.

Cậu thế nhưng lại nghĩ hắn sẽ làm gì cậu.
Kỳ Khanh khẽ cười nhìn Diệp Khải nói:"Yên tâm đi, ta không có hứng thú với cái thân thể đơn bạc này của cậu đâu".
Diệp Khải nghe xong liền trừng mắt nhìn Kỳ Khanh.

Ngươi mới thân thể đơn bạc, cả nhà ngươi thân thể đều đơn bạc.
"Cậu mà còn giãy dụa nữa là tôi sẽ ném cậu lại hồ bơi đó".

Kỳ Khanh ngữ khí đầy uy hϊếp hướng Diệp Khải nói.
Diệp Khải liền ngoan ngoãn nghe theo, cậu đưa mắt nhìn Lâm Lạc phía sau mong được cầu cứu thế nhưng là...
Lâm Lạc mỉm cười rồi vẫy tay chào với cậu.

Anh Lạc à, anh làm sao vậy chứ, dù sao anh hiện giờ trên danh nghĩa cũng là người yêu của em, anh còn là ca ca của em nữa đó.

Sao anh có thể đối xử với em như vậy?
Lâm Lạc biết bản thân như vậy là có hơi quá đáng nhưng đây là một cơ hội tốt cho Kỳ Khanh và Diệp Khải.

Cậu chỉ tạo cơ hội cho họ còn bọn họ muốn làm gì thì cậu không biết a.

Kỳ Khanh ơi Kỳ Khanh, nếu ngươi có làm gì đệ đệ ta thì nhớ nhẹ nhàng đó nha.

Haiz, ta thật là một người ca ca tốt đi, suy nghĩ cho đệ đệ mình nhiều như vậy.
Nếu như để Diệp Khải biết được những suy nghĩ này của Lâm Lạc chắc là sẽ tức chết mất.

Làm sao trên đời lại có người ca ca mang đệ đệ của mình ném vào hang sói chứ, lỡ như tên Kỳ Khanh thật sự đem cậu ăn sạch sẽ luôn thì sao!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi