SỰ TRỞ VỀ CỦA CHIẾN THẦN

“Anh còn muốn tôi phải quỳ xuống xin lỗi nữa không?”

Lâm Bình nhìn Tạ Minh Thành đang đau đớn đến mức cả người co giật, từ tốn nói.

Đứng giữa đám con cháu nhà quyền quý, coi bọn họ như không tồn tại, ngạo nghề nhìn đời.

Giống như một bậc đế vương.

Đời này, Tạ Minh Thành ngậm thìa vàng để lớn lên, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng chưa từng bị đau, đã khi nào thì trải qua đau đớn và thống khổ như thế này. Hiện tại, anh ta bị những cơn đau bao trùm lấy người, dường như anh ta không cảm nhận được những giọng nói và tiếng động xung quanh mình nữa.

Thế nhưng, giọng nói lạnh nhạt của Lâm Bình vẫn truyền đến bên tai anh ta một cách rõ ràng, khiến cho cả người Tạ Minh Thành run lên.

Nếu như bây giờ, anh ta có thể đưa ra lựa chọn lại, Tạ Minh Thành thề, anh ta nhất định sẽ không xông ra ngoài nữa.

Cho dù anh ta có yêu say đắm Đường Thanh Tâm đến mức nào, đâu thể so với việc yêu quý chính bản thân mình chứ.

Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Sau đó, Lâm Bình ngước mắt nhìn những con cháu nhà quyền quý xung quanh mình, một lần nữa bình tĩnh lên tiếng: “Các người, còn ai muốn đứng ra xen vào chuyện của người khác nữa không?”

Lúc này, đám con cháu nhà quyền quý nhìn thấy Lâm Bình, giống như nhìn thấy ma quỷ.

Một người mà ngay cả Tạ Minh Thành – Cậu chủ nhà họ Tạ cũng dám xuống tay độc ác như thế, hoàn toàn không coi việc chênh lệch quyền thế là gì, không chút nào để ý đến hậu quả thì vua cũng thua thằng liều.

Đối mắt với ánh mắt của Lâm Bình, gần như tất cả con cháu nhà quyền quý đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Bình nữa.

Đồng thời cuống quýt tản đi.

Sợ ở quá gần Lâm Bình, một khi anh xuống tay, bọn họ lại đi theo gót Tạ Minh Thành.

Nịnh bợ Đường Thanh Tâm rất quan trọng, nhưng còn lâu mới quan trọng bằng an toàn của mình.

Lâm Bình nhìn quanh một lượt, sau đó đối mặt với ánh mắt của Lâm Nhã.

Lúc này, trong mắt Lâm Nhã, ngoại trừ khiếp sợ thì chính là bối rối.

Lâm Bình, anh… Làm sao anh dám làm thế?

Đây chính là Tạ Minh Thành đây!

Ở Hải Châu, bốn gia tộc lớn nhất chính là Trần, Tạ, Cao, Dương. Cậu chủ cả của nhà họ Tạ này có thể một tay che trời, thậm chí tương lai còn là người thừa kế mấy chục tỷ dollar.

Lâm Bình gây ra chuyện lớn rồi!

Đừng nói là Lâm Bình của hiện tại, cho dù là Lâm Bình tràn đầy khí thế của năm năm trước, người sáng lập ra tập đoàn Bắc Thanh cũng kém xa nhà họ Tạ.

Làm sao bây giờ?

Lần này, ai có thể cứu được anh?

Lâm Nhã cắn chặt môi.

Giống như ngày tận thế sắp diễn ra rồi.

Lâm Bình khẽ gật đầu với Lâm Nhã, ra hiệu cho cô ta yên tâm.

Đứng ở một bên, Lý Nguyên Tùng nhìn thấy Lâm Bình còn bình tĩnh như thế, anh ta khẽ lắc đầu.

Lúc này, thậm chí anh ta còn chẳng muốn nhìn, ở trong mắt anh ta, Lâm Bình đã là một người chết.

Loại tính cách này của Lâm Bình, nếu như lăn lộn trong xã hội này, nhất định là không ra nổi đời.

Không hiểu được việc cúi đầu trước quyền thế, không hiểu được việc kính sợ, dám đắc tội với tất cả mọi người, dạng người này, trước kia cũng có, nhưng đều không ngoại lệ, kết cục đều rất thê thảm.

Lâm Bình nhìn xung quanh một lượt, làm cho những cậu ấm nhà giàu, những con cháu nhà quyền thế đều bị dọa sợ, rối rít lùi lại.

Lúc này, Lâm Bình mới đem ánh mắt nhìn về phía người duy nhất không lùi lại, vẫn đang giả bộ bình tĩnh đứng trước mặt anh – Đường Thanh Tâm. Vẫn giống như cũ, anh thản nhiên nói: “Đường Thanh Tâm, cô có hài lòng không?”

Cô hiểu rõ tính cách của tôi, cho nên cô cố ý muốn kích thích tôi, để tôi đắc tội với Tạ Minh Thành.

Vậy tôi sẽ làm như cô mong muốn.

Tôi không chỉ dám đắc tội với anh ta.

Tôi còn dám đánh, dám làm bị thương anh †a, dám làm anh ta tàn phế.

Vậy thì sao chứ?

Trong mắt tôi, nhà họ Tạ chẳng là cái thá gì!

“Anh quả thật vượt qua ngoài dự liệu của tôi.” Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, dùng giọng điệu mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy được, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh bị lừa rồi, không đúng ư?”

“Năm năm ở trong tù, anh quả thật thay đổi rất nhiều, làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn, không phải là việc anh từ một tên nhóc tay trói gà không chặt, biến thành một người giỏi võ, mà chính là việc, anh thế mà trở nên tàn nhẫn như vậy, quả thật khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn.”

“Thế nhưng ở trước mặt quyền thế, những thứ đó, chẳng là gì cả.”

“Cho dù tôi không làm gì anh, nhà họ Tạ cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”

Nghe thấy thế, Lâm Bình lắc đầu, khẽ cười một tiếng: “Đường Thanh Tâm à Đường Thanh Tâm, cô vẫn tự cho mình là đúng như thế!”

“Tôi đã nói rồi, quyền thế, nhân vật lớn ở trong mắt cô, so với năng lực của tôi, quả thật không đáng nhắc đến, cho dù dáng người luôn được cô lấy làm kiêu ngạo kia, ở trong mắt tôi cũng không có một chút hấp dân nào.”

“Hơn nữa, đám cậu ấm kia bị cô mê hoặc đến điên đảo, nhưng bây giờ, có ai dám đứng ra, thay cô nói chuyện đâu?”

“Bây giờ, thứ duy nhất của cô khiến tôi để ý, chính là đầu óc này của cô, xem như là thông minh.”

“Đáng tiếc, tầm nhìn của cô quá mức nhỏ bé.”

“Trong mắt của cô, chỉ có vùng đất Hải Châu này, nhiều nhất là phóng tầm mắt ra toàn tỉnh Hà Nam này mà thôi, làm sao biết được chuyện bên ngoài trời đất mênh mông kia.”

Ánh mắt Đường Thanh Tâm ngưng tụ lại, sau đó giống như có chút thẹn quá hóa giận: “Thế giới này quả thật rộng lớn, có rất nhiều thứ tôi chưa tiếp xúc đến, nhưng anh có tư cách gì chứ? Anh đối nghịch với tôi, lại đắc tội với nhà họ Tạ, anh cho rằng, anh còn có thể nhảy nhót được mấy ngày? Thế giới có lớn như thế nào, anh cũng không tiếp xúc được.”

“Cô vẫn không thể hiểu những gì mà tôi nói.” Lâm Bình lắc đầu: “Trong mắt tôi, nhà họ Tạ chẳng là cái thá gì.”

“Cô cũng đừng quá khẩn trương, hôm nay, †ôi sẽ không động đến một sợi tóc cô, tôi đến đây, chỉ vì muốn đưa cho cô một phần quà mà thôi.”

Lâm Bình thản nhiên nói.

“Chắc hẳn Đường Du Giang đã chuyển lời của tôi cho cô rồi nhỉ, năm đó, tôi có thể đưa cho cô, bây giờ, tôi có thể thu hồi lại.”

“Dự án chân núi Hoàng Long này, các người không thể nhúng tay vào được nữa.”

“Chẳng qua cô yên tâm đi, đó chỉ là mới bắt đầu mà thôi.”

“Cô có thể sử dụng tất cả thủ đoạn của mình, tôi rất chờ mong sự phản kích của cô, hy vọng thủ đoạn của cô sẽ không làm tôi quá thất vọng.”

“Được rồi, nói đến đây thôi.”

“Tiếp theo, hẹn gặp lại.”

Sau khi nói xong, Lâm Bình không nhìn vẻ mặt đặc sắc của Đường Thanh Tâm nữa, anh xoay người, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này, người quản lý của khách sạn nhà họ Tạ, sau khi nhận được tin tức báo về, vội vã dẫn theo hơn 10 người bảo vệ xông vào.

“Đứng lại!”

“Anh dám đánh người trước mặt công chúng, đánh bị thương anh Tạ, lại còn dám chạy trốn?”

Nhưng người này không nhìn thấy dáng vẻ trước đó, Lâm Bình tiện tay vung lên, lập tức khiến cho năm, sáu bảo vệ bị đánh bay, ngã xuống đất, còn bị thương nặng.

Lúc này nổi giận đùng đùng xông lên, vây quanh Lâm Bình.

Dáng vẻ hung dữ.

“Biến!”

Thế nhưng, đáp lại bọn họ, Lâm Bình chỉ bình tĩnh nói một chữ, đồng thời anh cũng không dừng bước, mà chính là dùng bước chân vững vàng đi về phía cửa lớn.

Chỉ là một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ lại một lần nữa xảy ra rồi.

Mọi người gần như không nhìn thấy Lâm Bình ra tay như thế nào, nhưng mấy chiếc dùi cui và kích điện trên tay bảo vệ, trong nháy mắt khi quơ về phía Lâm Bình đều bị bắn ngược lại.

Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi