An Kiều nấu ăn cũng không tệ, đa số các món đơn giản đều biết nấu. Lúc mới ở bên nhau, cô vẫn hay nấu cho Lâu Tử Hằng, anh ta đều khen ngon miệng. Dần về sau bận rộn, cũng không có thời gian ăn cùng nhau, huống hồ là tự nấu.
Rất nhanh chóng một bát mì đã được An Kiều mang ra. Nhưng phòng khách trống trơn không một bóng người. Nhìn cửa phòng ngủ mở ra, An Kiều đoán Lâu Tử Hằng ở đó, bèn để bát mì lên bàn, tò mò bước về phía phòng ngủ.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh tủ áo của cô, trên tay là chiếc áo vest.
"Của ai đây?" Lâu Tử Hằng bước về phía cô, giơ chiếc áo vest trong tay lên, ngữ khí lạnh nhạt.
An Kiều có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh giải thích: "Hai tuần trước em tham gia sự kiện gặp sự cố, nên có người đưa áo vest giúp em xử lí sự cố."
"Hai tuần trước? Đến giờ mà áo vẫn ở đây, không mang trả lại cho người ta?" Lâu Tử Hằng nhanh chóng đáp, bàn tay cầm chiếc áo vest siết chặt lại hiện lên gân xanh trông doạ người.
"Em cũng không biết người đó là ai, sau khi biết thì lại quên trả."An Kiều có chút thoả hiệp, "Được rồi, mai em sẽ mang đi trả."
Ngón tay Lâu Tử Hằng miết nhẹ chiếc áo vest, cũng không nhìn cô, giọng nói có chút trào phúng: "Chất liệu không thua quần áo của tôi."
"Lâu Tử Hằng!" An Kiều gào lên.
Làm sao mà cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâu Tử Hằng chứ.
"Nghe em giải thích anh cũng không hỏi xem em xảy ra chuyện gì? Mà phản ứng đầu tiên của anh lại hỏi rõ ràng tại sao chiếc áo này ở đây."
Lâu Tử Hằng ném chiếc áo vest sang một bên, tức giận nói: "Giờ em đang chất vấn ngược lại tôi? Em nói xem, hơn một tháng không gặp nhau, rồi vô tình phát hiện trong phòng ngủ của bạn gái mình lại có đồ của người đàn ông khác là loại cảm giác gì?"
Cũng không cho An Kiều giải thích, Lâu Tử Hằng lạnh lẽo nói tiếp: "An Kiều, xem ra một tháng nay không phải em đang suy nghĩ vấn đề tôi nói, mà suy nghĩ tìm cành khác cao hơn!"
"Trong lòng anh, em là loại người đó?" An Kiều có chút không tin nhìn Lâu Tử Hằng.
"Em là loại người nào, tự em hiểu rõ." Lâu Tử Hằng dứt khoát đáp, rồi quay người rời đi.
Chỉ có An Kiều vẫn thất thần đứng đó, không tin vào những gì mình vừa nghe.
Người ngày xưa tìm trăm vạn cách theo đuổi cô, làm mọi thứ khiến cô vui vẻ, bây giờ lại chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy liền nghi ngờ lòng chung thuỷ của cô. Thậm chí còn không thèm nghe cô giải thích mà thốt ra những lời cay nghiệt như vậy.
An Kiều thừa nhận cô quên bé chuyện trả áo khoác, nhưng Lâu Tử Hằng cũng không thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà nghi ngờ cô một cách vô căn cứ như vậy.
Nếu so về mọi mặt, công bằng mà nói Lăng Trường Cung là người mà Lâu Tử Hằng với tám sào cũng không tới. Nhưng mà An Kiều sẽ vì thế mà mơ tưởng lên cành cao sao?
Không, cô biết là cô sẽ không!
Huống hồ ngày hôm qua cô còn ngầm cự tuyệt Lăng Trường Cung. Nhưng mà đổi lại hôm nay cô nhận được sự lạnh nhạt cùng không tin tưởng của bạn trai.
Càng nghĩ An Kiều càng thấy đầu mình muốn nổ tung, cô bước vào phòng cả người đổ xuống giường.
Ở trên giường đầu óc vẫn suy nghĩ miên man, đến lúc mí mắt nặng trĩu rồi ngủ thiếp đi.
.
"Tạ Phong, em đứng đây đợi anh 10 phút rồi đó, anh có biết là nắng nóng lắm không hả?" Thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt, Lăng Trường Ninh bất mãn nhăn mặt nhỏ.
Tạ Phong từ trên xe bước xuống, dáng vẻ cà lơ phất phơ mọi khi đổi bằng một thân âu phục, lập tức mở miệng: "Tiểu công chúa, sau này muốn anh đến đón có thể gọi anh sớm hơn một chút được không? Em vừa gọi là anh đã ném công việc sang một bên để chạy đi liền đó, em còn trách anh, cũng chỉ mới 15 phút thôi. Anh nói em này, thật sự xem anh là tài xế riêng à?"
Lăng Trường Ninh nhìn Tạ Phong vòng qua ghế phụ, thân sĩ mở cửa xe thì đầy đắc ý, cười tủm tỉm nói: "Nhìn biểu hiện của anh thì em sẽ cân nhắc lại."
"Đắc ý thế cơ à? Được, vậy đi thôi!"
"Đi đâu? Em còn chưa bảo muốn đi đâu mà."
"Đến cục dân chính."
"Hả? Đến đó làm gì?" Lăng Trường Ninh mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tạ Phong.
Ngón tay thon dài của Tạ Phong gõ lên đầu nhỏ ai đó một cái: "Đổi họ cho em thành Tạ Trường Ninh."
"Anh nhàm chán thật đấy Tạ Phong."
Tạ Phong ngồi vào ghế lái, ấn ga bắt đầu chạy, miệng cũng không ngừng kể khổ: "Tiểu công chúa, anh trai ruột của em rõ ràng là Lăng Trường Cung. Mà tại sao người đưa đón em đi học, đưa em đi dạo phố, shopping lại là anh vậy? Anh nhớ mình không có em gái, vậy mà từ lúc quen biết Lăng Trường Cung lại có được một cô em gái vậy? Mà Lăng Trường Cung đối với em so với anh còn kém xa, anh thấy em nên đổi sang họ Tạ thì hơn."
"Em vẫn nên mang họ Lăng thì hơn. Anh đâu phải không có em gái, ở nhà họ Tạ còn có một cô em gái đó." Lăng Trường Ninh bĩu môi.
"Stop! Nhà họ Tạ và anh không liên quan, cho nên anh không có em gái nào ngoài em hết."
Tạ Phong dứt khoát cắt ngang lời nói của Lăng Trường Ninh, rồi lại nhớ ra việc gì đó liền ôn tồn hỏi: "Quên mất chính sự, nói xem lần trước em quậy kiểu gì mà bị Lăng Trường Cung cấm túc ở nhà vậy hả?"
"Cũng không có gì, chỉ là em đến quán bar."
"Cái gì? Lăng Trường Ninh gan em ngày càng lớn rồi phải không? Để anh nói với Lăng Trường Cung nên không cho em đi lung tung, tốt nhất thuê mười vệ sĩ để canh chừng em!"
"Tạ Phong, anh mà làm vậy em sẽ tuyệt giao với anh!" Lăng Trường Ninh trừng mắt uy hiếp.
Còn đang định nói thêm thì điện thoại có tin nhắn, Lăng Trường Ninh dừng khẩu chiến với Tạ Phong rồi mở tin nhắn ra xem.
"Đưa em tới quán cafe cạnh trung tâm thương mại." Lăng Trường Ninh hứng khởi nói.
Tạ Phong thở dài: "Đường đường là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Thị, bây giờ phải làm tài xế riêng cho con nhóc như em! Số tôi khổ quá mà."
"Có làm tài xế thì cũng làm tài xế riêng của tiểu công chúa Lăng Gia, hời cho anh quá rồi." Lăng Trường Ninh đắc ý nói.
Cảm thấy đấu võ mồm lúc nào cũng không thắng được Lăng Trường Ninh nên Tạ Phong chỉ đành uỷ khuất trong im lặng.
...
Lúc Tạ Phong và Lăng Trường Ninh vào quán cafe chỉ thấy một thân ảnh mảnh mai ngồi ở bàn trong góc, có vẻ đã đợi họ từ lâu.
Lăng Trường Ninh đi tới, cười tươi chào: "Chị xinh đẹp, đã lâu không gặp!"
"Chào Tiểu Ninh, chị gọi em như vậy được không?" An Kiều mỉm cười xinh đẹp nói.
"Được a, anh em cũng gọi em như vậy." Lăng Trường Ninh hồn nhiên nói.
Nhìn sang Tạ Phong bên cạnh liền giới thiệu: "Đây là chị xinh đẹp mà em kể với anh, An Kiều. Còn đây là bạn của anh em, Tạ Phong."
"Chào anh." An Kiều gật đầu.
"Chào cô An, lần trước giúp đỡ Tiểu Ninh, thật sự cảm ơn cô." Tạ Phong lịch sự nói, cũng không quên đánh giá người trước mặt.
Chỉ thấy ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng mịn, là một cô gái diễm lệ nhất mà trước giờ anh từng thấy. Chỉ là phía sau sự xinh đẹp đó có chút thanh lãnh, khiến người ta không dám thân cận.
"Chỉ tiện tay giúp đỡ một chút, anh Tạ không cần khách sáo." An Kiều đáp.
"Chị hẹn em có việc gì à?" Lăng Trường Ninh hỏi, lại nhớ ra gì đó rồi tinh tế nói: "Tạ Phong đón em đi học về nên đưa em đến đây luôn, nếu không tiện em bảo Tạ Phong ra xe chờ em."
Nụ cười trên mặt Tạ Phong cứng đờ, được lắm nhóc con!
An Kiều lắc đầu: "Cũng không có gì không tiện."
Nói rồi lấy ra chiếc túi giấy đặt lên bàn, đẩy về phía Lăng Trường Ninh.
"Em giúp chị trả cho Lăng Trường Cung, nói với anh ấy là chị cảm ơn." An Kiều cười nhàn nhạt.
Lăng Trường Ninh liếc nhìn túi giấy, bên trong là chiếc áo vest của Lăng Trường Cung mà ngày hôm đó đã bắt gặp trong phòng An Kiều.
"Đây là..."
"Chị có việc rời đi trước, tạm biệt."
An Kiều nói rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi, để lại hai gương mặt hoang mang ngồi đấy.