SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂM

Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy Trần Vận Thành thấy Ninh Quân Diên vẫn chưa rời giường, anh rất ít khi thấy Ninh Quân Diên ngủ nướng, có lẽ do tối qua uống quá nhiều rượu.

Anh đi ra ngoài mua bữa sáng cho Ninh Quân Diên về, một mình ngồi bên bàn ăn một lúc, nghĩ đến việc lát nữa không biết phải đối mặt với Ninh Quân Diên như thế nào, bèn dứt khoát sửa soạn đi ra ngoài.

Trùng hợp là, lúc Trần Vận Thành ra khỏi cửa thì vừa vặn cặp vợ chồng ngày đó đến xem cửa hàng cũng gọi điện cho anh, tỏ ý bằng lòng với điều kiện tiền thuê của anh, muốn thuê lại cửa hàng này.

Giải quyết xong việc cho thuê lại cửa hàng mất hết một buổi sáng của Trần Vận Thành, vì anh chỉ cho thuê lại, nên còn phải liên hệ với chủ cho thuê cửa hàng, ký hợp đồng cho thuê lại.

Bận rộn đến trưa, Trần Vận Thành cuối cùng cũng lấy lại được tiền thuê nhà mà anh đã trả trước một năm.

Sau khi nhận lại số tiền đó, anh định gộp cùng với tiền hàng hôm bữa trả hàng chuyển trả nợ cho Ninh Quân Diên trước. Anh gửi tin nhắn cho Ninh Quân Diên hỏi thông tin tài khoản của hắn, Ninh Quân Diên chẳng nói gì cả, mà nhanh chóng gửi lại cho anh.

Trần Vận Thành đứng ở ven đường, nhìn cửa hàng nhỏ mà mình đã ở và kinh doanh hai năm qua lần cuối cùng, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, thì nhìn thấy cô bé hay ăn trộm ở ngã tư đang đứng cách đó không xa nhìn anh.

“Lại đây,” Trần Vận Thành cúi người xuống, vẫy tay với cô bé.

Cô bé nhìn anh đầy cảnh giác, nhưng vẫn nghe lời mà đi tới đó.

“Tiệm của chú đóng cửa rồi ạ?” Trước khi Trần Vận Thành nói chuyện, cô bé đã hỏi anh trước.

Trần Vận Thành nói: “Phải, sau này không có bánh mì bán cho cháu nữa rồi.”

Biểu cảm trên mặt cô bé hơi lạnh lùng, nghe thấy Trần Vận Thành nói thế, cũng chỉ nhàn nhạt “Oh” một tiếng.

Trần Vận Thành hỏi cô bé: “Cháu tên gì?”

Cô bé không trả lời.

Trần Vận Thành lại kiên nhẫn hỏi: “Cháu có người nhà không? Ai bảo cháu ra ngoài ăn trộm thế?”

Nghe thấy vậy, bé gái lập tức lùi ra sau mấy bước.

Trần Vận Thành nói: “Cháu đừng căng thẳng, chú chỉ muốn hỏi, người bắt cháu ra ngoài ăn trộm có phải là người nhà của cháu không thôi?”

Cô bé vẫn không trả lời anh.

Trần Vận Thành hết cách, bèn móc 100 tệ trong túi ra, đưa đến trước mặt cô bé.

Cô bé nhìn rất lâu nhưng không nhận lấy.

Trần Vận Thành đặt tiền vào trong tay cô bé, nhỏ giọng nói với nó rằng: “Cháu cầm lấy rồi lén dùng, lúc đói bụng thì mua đồ ăn mà ăn, đừng nói cho người ta biết, nhớ chưa?”

Cô bé cúi đầu nhìn tiền trong tay mình.

Trần Vận Thành lại nói: “Chú biết cháu sợ nên không dám nói với chú, nhưng nếu những người đó bắt cháu ra ngoài ăn trộm, cháu có thể báo cảnh sát.” Nói xong, anh giơ tay chỉ về phía ngã tư: “Cháu nhìn người đội mũ mặc áo màu vàng kia đi, chú ấy là cảnh sát đó.”

Cô bé nhìn về phía anh đang chỉ.

Trần Vận Thành chỉ một anh cảnh sát giao thông đang điều khiển giao thông ở ngã tư.

“Đừng sợ, cảnh sát sẽ bắt người xấu, không ai có thể làm hại cháu đâu,” Trần Vận Thành xoa đầu cô bé, giống như đang xoa đầu chính mình khi còn bé.

Cô bé cầm tiền xoay người rời đi.

Trần Vận Thành nhìn bóng lưng yếu ớt của nó, một lát lâu sau thở dài một hơi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quan An Lâm.

Gần đây Quan An Lâm tìm được việc ở một tiệm sửa xe, lúc Trần Vận Thành gọi điện tới gã đang làm việc, gã bảo Trần Vận Thành qua đó cùng ăn trưa.

Trần Vận Thành tới tiệm sửa xe mà Quan An Lâm làm việc, hỏi một nhân viên đang rửa xe ở cửa xem Quan An Lâm ở đâu, nhân viên chỉ về phía một chiếc xe ô tô màu đen ở bên trong.

Có một người đang nằm bên dưới gầm xe ô tô làm việc, chỉ có một đôi chân duỗi ra từ dưới xe.

Trần Vận Thành qua đó, đá một cú lên đôi chân đang duỗi ra từ dưới gầm xe, anh nhanh chóng nhìn thấy Quan An Lâm trượt ra khỏi gầm xe, trên tay còn cầm cờ lê dính đầy dầu nhớt.

Quan An Lâm mặc đồng phục màu da cam của tiệm sửa xe, miệng ngậm thuốc lá, nhìn Trần Vận Thành một chút, nói: “Hai phút.” Rồi lập tức chui vào lại.

Cuối cùng Trần Vận Thành đợi gần 15 phút, Quan An Lâm mới cởi đồng phục ra, thay lại áo len màu đen của mình, kết hợp với quần làm việc màu da cam bên dưới, rồi cùng Trần Vận Thành tới quán cơm gần đó ăn trưa.

Tóc Quan An Lâm đã dài hơn một chút so với lúc mới ra tù, nhưng vẫn ngắn, có thể nhìn thấy da đầu màu xanh.

Trần Vận Thành nhìn tóc của gã, chợt nhớ ra mình đã nghĩ đến việc cắt tóc lâu lắm rồi, anh nghĩ nếu mình mà cắt tóc ngắn như Quan An Lâm, thì Ninh Quân Diên sẽ chẳng thể nào nắm tóc anh cưỡng hôn anh như tối qua được nữa.

Quan An Lâm đưa bát đũa cho anh, hỏi anh: “Ngẩn người gì thế?”

Trần Vận Thành lắc đầu: “Công việc của cậu thế nào?”

“Cũng vậy thôi,” Quan An Lâm nói: “Không được thì ra ngoài làm shipper, cũng đâu chết đói được.”

Trần Vận Thành hỏi: “Tết thì sao? Có kế hoạch gì chưa?”

Quan An Lâm nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người, gã gọi ba món ăn, hiện tại đang là khoảng thời gian buôn bán tốt nhất vào buổi trưa, nên chưa có món nào được đưa lên cả, gã nói: “Được nghỉ 10 ngày, muốn về nhà một chuyến.”

Khác với Trần Vận Thành, Quan An Lâm có người nhà, ở quê gã có cha mẹ, còn có một em gái vừa lên cấp ba.

“Tôi có người bạn vừa mở một cửa hàng ở khu chợ mới phía bắc thành phố, bán buôn rượu thuốc lá và đồ uống, anh ta bảo tôi quản lý cửa hàng giúp anh ta, cậu có hứng thú không, đợi ăn tết xong về làm cùng tôi?” Trần Vận Thành hỏi.

Quan An Lâm nhìn anh: “Trông coi cửa hàng?”

Trần Vận Thành nói: “Có lẽ còn phải giao hàng cho khách nữa, công việc cụ thể có thể bàn bạc lại sau.”

Quan An Lâm không trả lời.

Trần Vận Thành nói: “Không vội, dù sao cửa hàng cũng chưa sửa sang xong, cậu về ăn tết rồi từ từ cân nhắc cũng được.”

Món ăn bọn họ gọi rốt cục cũng được đưa lên, hai người ngồi ở ven đường, chỉ có một cái bàn nhỏ, trên đó đặt hai món ăn và một bát canh.

Quan An Lâm bảo ông chủ cho thêm một bát cơm.

Gã bưng cơm lên, hỏi Trần Vận Thành: “Lúc trước tôi nói anh tới chỗ tôi ở, anh không định tới à?”

Trần Vận Thành ậm ờ “Ừ” một tiếng: “Giờ ở chỗ bạn vẫn được.”

“Người bạn kia của anh làm nghề gì?” Quan An Lâm hỏi.

Trần Vận Thành trả lời gã: “Bác sĩ.”

Quan An Lâm nói: “Giờ bác sĩ nhiều tiền thế à? Nhận nhiều phong bì lắm đúng không?”

Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn gã: “Gia đình anh ấy vốn đã giàu rồi, cậu đừng mang lòng thù địch với anh ấy.”

Quan An Lâm coi thường xì một tiếng: “Sao anh lại quen với bác sĩ nhà giàu kiểu đó? Trước đây chưa nghe anh nhắc tới bao giờ.”

Trần Vận Thành do dự một lát, rồi nói: “Anh ấy giống Chu Ngạn.”

Quan An Lâm không hiểu, nên hỏi: “Gì mà giống Chu Ngạn?”

Trần Vận Thành nói: “Tôi quen Chu Ngạn như thế nào, thì quen anh ấy như thế đó.”

Quan An Lâm sửng sốt, gã từng nghe Trần Vận Thành kể qua về những kỷ  niệm khi còn bé, không ngờ ngoài Chu Ngạn, còn có người khác đã từng trải qua chuyện giống vậy cùng anh, gã bất giác hỏi: “Bị lừa bán à?”

Trần Vận Thành gật đầu.

Quan An Lâm không nói gì nữa, múc một thìa gà xắt hạt lựu xào giá đỗ vào bát, dùng đũa trộn lại với nhau, rồi cúi đầu ăn một thìa cơm thật lớn, một lúc lâu sau mới không cam lòng nói: “Nên khác hẳn với những người như chúng tôi.”

“Khác gì cơ?” Trần Vận Thành hỏi gã.

Quan An Lâm nói: “Khác ở trong lòng anh ấy, như Chu Ngạn chẳng hạn, khá quan trọng đối với anh.”

Trần Vận Thành không tiếp lời gã.

Ăn cơm xong uống nửa bát canh, Trần Vận Thành cảm thấy hơi nóng, nên cởi mấy nút trên cổ áo ra.

Quan An Lâm để bát xuống, nhìn cổ anh sững sờ.

Ban đầu Trần Vận Thành không chú ý, mãi cho đến khi Quan An Lâm hỏi anh trước: “Anh có bạn gái rồi à?”

“Gì cơ?” Trần Vận Thành không hiểu mô tê gì.

Quan An Lâm chỉ cổ anh.

Trần Vận Thành giơ tay lên sờ cổ, vẫn không hiểu ý của Quan An Lâm.

Quan An Lâm khó chịu nói: “Trên cổ anh không phải bị phụ nữ cắn, chẳng nhẽ là bị muỗi cắn? Mấy ngày nay mà có muỗi được à?”

Trần Vận Thành chợt nhớ ra tối qua Ninh Quân Diên hôn sâu trên cổ mình, mặt lập tức đỏ lên, lúng túng định kéo cổ áo lại, nhưng cảm thấy quá mất tự nhiên.

Quan An Lâm nói: “Đỏ mặt làm gì? Có bạn gái thì có bạn gái, tuổi anh cũng đến lúc có bạn gái rồi.”

“Không phải,” Trần Vận Thành phủ nhận chẳng chút nghĩ ngợi.

Quan An Lâm hỏi anh: “Vậy? Anh đi chơi gái à?”

Trần Vận Thành chẳng có cách nào để giải thích cho gã, chỉ có thể nói: “Không.”

Quan An Lâm không hỏi nữa, gã bưng bát lên uống một ngụm canh, chê nhạt, bèn để chén xuống, nói: “Tôi vốn còn định giới thiệu em gái tôi cho anh.”

Trần Vận Thành nói: “Cậu điên à? Em gái cậu mới bao nhiêu tuổi!”

Tâm trạng của Quan An Lâm dường như hơi sa sút: “Phải, nếu em gái tôi lớn tuổi hơn một chút thì hay rồi.”

Ăn trưa xong, Quan An Lâm giành thanh toán tiền.

Lúc bọn họ tách ra, Quan An Lâm hỏi Trần Vận Thành: “Tết anh có kế hoạch gì chưa?” Gã biết Trần Vận Thành không có người nhà.

Trần Vận Thành nói: “Để xem đã.”

Quan An Lâm hỏi anh: “Có muốn về nhà cùng tôi không?”

“Về làm gì?”

“Gặp em gái tôi.”

“Cậu xéo đi,” Trần Vận Thành mắng: “Không về, cậu tự cút về đi.”

Quan An Lâm không giận, mà vẫy tay với anh: “Trước khi về tôi sẽ liên lạc với anh.”

Trần Vận Thành trả lời: “Được, cậu làm việc chăm chỉ đi nhé.”

Hai người tách ra ở ngã tư, Quan An Lâm mặc một bộ đồ được phối rất lạ, chậm rãi cất bước về tiệm sửa xe.

Trần Vận Thành đứng ở ven đường một lúc, rồi quyết định đi cắt tóc.

Anh tìm được một tiệm cắt tóc nhỏ ở ven đường, cắt tóc sấy gội chỉ cần 15 tệ, anh nói với thợ cắt tóc: “Cắt ngắn một chút.”

Thợ cắt tóc hỏi: “Ngắn chừng nào?”

Trần Vận Thành nhớ tới mái tóc ngắn có thể nhìn thấy da đầu của Quan An Lâm, nói: “Cứ cắt ngắn một chút, độ dài mà ngón tay không thể nào túm được ấy.”

Thợ cắt tóc nhìn anh ở trong gương, tò mò hỏi: “Sợ đánh nhau bị người ta giật tóc à?”

Trong lòng Trần Vận Thành lặng lẽ nói: sợ bị người ta kéo tóc cưỡng hôn. Nhưng anh nhìn gương, mỉm cười gật đầu nói với thợ cắt tóc: “Vâng.”

Cắt tóc xong mới hơn 3h chiều, Trần Vận Thành ở bên ngoài sắp một ngày, thực sự không có chỗ nào để đi nữa, mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Sau khi vào cửa, anh thấy trong phòng khách không có ai, thả nhẹ bước chân đi tới trước cửa phòng Ninh Quân Diên, thấy cửa phòng khép hờ, bèn giơ tay đẩy ra một khe hở nhìn trộm vào bên trong, thấy giường đệm được xếp ngay ngắn không có ai, hơn nữa drap giường hình như đã được đổi.

“Tìm tôi à?”

Lúc Trần Vận Thành đang định xoay người, sau lưng chợt vang lên giọng nói của Ninh Quân Diên, anh giật mình dán sát người lên tường, tim đập cực kỳ kịch liệt, tiếp đó bèn nhìn thấy Ninh Quân Diên ở sau lưng.

Ninh Quân Diên mặc áo len màu trắng và quần dài thoải mái màu cà phê nhạt, trong tay bưng một ly cà phê, trông rất thảnh thơi. Hắn đưa cà phê đến bên môi, nhấp một ngụm, đồng thời vẫn nhìn chằm chằm Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành nói: “Anh đang làm gì thế?”

Tầm mắt Ninh Quân Diên đặt trên đỉnh đầu anh: “Em cắt tóc à?”

Nghe thấy vậy, Trần Vận Thành giơ tay lên sờ đầu, phía dưới mái tóc ngắn đâm vào tay là da đầu mềm mại, anh “Ừ” một tiếng: “Không phải anh nói nên cắt rồi à?”

Ninh Quân Diên chẳng chút biểu cảm nói: “Ừm, rất quyến rũ.”

Động tác sờ đầu của Trần Vận Thành lập tức cứng đờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi