SỬA BUG Ở VŨ TRỤ TIỂU THUYẾT

Edit: jena

Khi Cảnh Tây tìm được Kim Ngữ Mộng, cô vừa làm xong một vòng kiểm tra, đang ngồi cạnh cửa sổ uống cà phê.

Cô nhìn thấy cậu, không khỏi kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Cảnh Tây: "Nghe nói em xảy ra chuyện."

Kim Ngữ Mộng càng kinh ngạc hơn: "Anh nghe ai nói?"

Cảnh Tây: "Đoạn Trì."

Kim Ngữ Mộng trong nháy mắt tưởng mình nghe thấy ảo giác: "Ai cơ?"

Cảnh Tây lặp lại: "Đoạn Trì."

Cậu thành thật: "Tình huống của em và anh giống nhau."

Kim Ngữ Mộng: "..."

Lượng tin tức này quá lớn, tuy rằng cô là một người luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, thế nhưng đến vài giây sau cũng chỉ có thể run run hỏi: "...Anh, anh cùng Đoạn Trì?"

Cảnh Tây gật đầu.

Kim Ngữ Mộng khẽ nhếch nhếch môi, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Thân phận Dị Lang của Đoạn Trì không phải bí mật lớn, ai cũng biết.

Giám đốc đứng đầu của tập đoàn tài chính Ngân Lũy, đẹp trai tài giỏi lại nhiều tiền, mấy năm qua vô số người ảo tưởng muốn trở thành "chân mệnh duy nhất" của hắn, từ trong tối đến ngoài sáng người người xếp lớp dạo quanh hắn nhiều không đếm xuể, đáng tiếc là không một ai thành công.

Trước đó không lâu cô có nghe cha mình nói rằng hình như chuông báo động trên vòng tay của Đoạn Trì đã vang lên, nhưng không một ai biết đối tượng là ai, càng không nghĩ đến lại là Ất Chu. Khó trách khi hai nhà đính hôn, Đoạn Trì lại đến tham dự.

Cô chần chờ hỏi: "Vậy quan hệ của hai người... là như thế nào vậy?"

Cảnh Tây: "Khá phức tạp."

Kim Ngữ Mộng "ừ" một tiếng, không hỏi nhiều.

Cô từng nghe nhiều điều về chuyện trói định của Dị Lang, đặc biệt là đối tượng của Đoạn Trì trong tương lai, ai cũng nói người đó sẽ là người may mắn nhất trên thế giới. Bây giờ cô lại không cảm thấy như vậy, chính mình tự trải nghiệm qua, đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì.

Ai cũng có quyền yêu hay không yêu một ai đó, Dị Lang lại vì trói định này mà không có quyền đó.

Cô thông cảm với điều này nên cũng sẽ tận lực phối hợp. Nhưng có thêm một mạng sống khác dính vào mình là một cảm giác không mấy dễ chịu, cô chỉ hi vọng viện nghiên cứu có thể tìm biện pháp giải quyết sớm một chút, cô có thể sớm được giải thoát.

Cảnh Tây cùng cô trò chuyện, thấy cô không có phản cảm về chuyện này liền biết cô sẽ không lựa chọn cách ly hoàn toàn.

Cậu vẫn luôn ngồi đợi Đoạn Trì đến tìm mình, đi theo đối phương đến nơi giám sát Dị Lang.

Hai con sói con kia thức thời lủi đi chỗ khác, trong phòng chỉ có một mình Đoạn Tu Văn.

Tiếng chuông của hắn đã ngừng, nhưng vì chịu đựng kích thích tố nên vẫn chưa trở lại mức độ bình thường, AI chữa bệnh đang đứng bên cạnh tiêm thuốc cho hắn.

Cảnh Tây đứng ngoài cửa sổ đánh giá.

Đoạn Tu Văn lớn lên có chút giống Đoạn Trì, riêng khí chất thì không. Đoạn Trì là cường thế, còn Đoạn Tu Văn là văn nhã.

Cậu nhìn qua giám đốc Đoạn muốn mở cửa, hỏi: "Anh cũng muốn vào theo?"

Đoạn Trì nhìn cậu: "Nếu không thì em tính vào một mình?"

Cảnh Tây: "Tôi nghe nói hai Dị Lang ở cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ gặp nguy hiểm."

Đoạn Trì bảo đảm: "Tôi sẽ không động vào em."

Cảnh Tây nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, cảm thấy có vẻ đáng tin cậy, liền đồng ý.

Đoạn Tu Văn đã sớm nghe thấy tiếng bọn họ, giờ phút này nhìn thấy cửa phòng mở ra, chỉ thấy da đầu tê dại, theo bản năng ngừng thở, mắt gắt gao nhìn người nào đó đi vào.

Cách Tây đứng cách xa hắn hai mét, không đến gần quá, cười chào hỏi: "Xin chào."

Đoạn Tu Văn: "Xin chào."

Cảnh Tây đợi thêm một lúc nữa rồi chân thành hỏi: "Cậu không nghẹn đến mức phát hoảng chứ?"

"..." Đoạn Tu Văn yên lặng nhìn qua chú, chú lại không thèm quan tâm.

Cậu nghĩ mình đã đồng ý gặp, không thể trốn tránh nữa, liền nhẹ nhàng thở ra, ngay lập tức ngửi thấy một mùi hương khác với mùi hương của cô gái kia. Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng kích thích tố hỗn loạn trên thân thể hắn đã tạo phản, vòng tay vang lên một tiếng "Ong!" bén nhọn.

Có lẽ cậu đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng vị này trong tương lai chính là bạn đời của chú mình, thêm một đôi mắt lạnh lùng của chú đang híp lại nhìn hắn, từ người chú phóng ra một luồng hơi thở quá mức khủng bố, sói con muốn suy nghĩ một điều gì dư thừa cũng không có khả năng.

Vòng tay chỉ kêu không đến năm giây thì ngừng.

Cảnh Tây "ồ" lên khen ngợi với cộng sự nhỏ: "Không tồi, khống chế được kìa."

Hệ thống nhỏ vô cùng kiêu ngạo: "Tất nhiên rồi, tôi đã nói nam chính và hai tên "chỉ liếm một ngụm thôi" không thể giống nhau được mà!"

Cảnh Tây cảm thấy vị nam chính này có điểm thuận mắt, hỏi thêm về tình huống thân thể của người ta. Biết rằng còn cần phải quan sát, lặng lẽ bổ sung cho hệ thống nhỏ: "Cũng không khác nhau lắm, vẫn phải nằm viện kìa."

Hệ thống nhỏ: "Không phải đây mới là điều bình thường à? Cái tên Đoạn Trì kia mới là không bình thường."

Cảnh Tây lại "ồ" lên: "Có người làm được mà nam chính lại không làm được, hệ thống các ngươi không phải nên tỉnh táo lại chút sao?"

*đm là bênh chồng à =))))))))))))))))))

Hệ thống nhỏ biu một cái: "..."

"Tại sao chúng ta phải tỉnh táo lại? Vốn trong cốt truyện Đoạn Trì cũng không gặp phải tình huống như thế này, nam chính mới là người khắc chế mạnh nhất của Dị Lang, hắn chỉ cần ở viện nghiên cứu quan sát một ngày đã khỏe lại rồi! Hắn cũng là do Đoạn Trì dạy dỗ, ngài cũng không thể đem hai người bất đồng cấp bậc ra so sánh được, đối với nam chính là không công bằng mà!"

Ừ, cứ cho là vậy đi, Cảnh Tây ở trong lòng thầm nói.

Tình huống hiện tại có chút đặc thù, cậu không thể ở lại quá lâu, tạm biệt nam chính xong thì đi ra ngoài.

Dị Lang từ cục cảnh sát chuyển giao sang viện nghiên cứu trừ bỏ các phương pháp trị liệu còn có vấn đề hiệp thương cách ly.

Kim Ngữ Mộng chờ Đoạn Tu Văn kết thúc quá trình trị liệu cùng nhân viên nghiên cứu đi vào phòng họp. Cảnh Tây căn bản không quan tâm nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng hệ thống nhỏ lại không thể chịu đựng nổi, nhanh chóng phóng chiếu tai mắt đến xem trộm thì biết được Kim Ngữ Mộng lựa chọn phối hợp.

Hệ thống nhỏ nghĩ lại bug ở trong truyện, rồi lại nghĩ về cảnh tượng vô cùng lãng mạn ngày hôm nay, không khỏi khen ngợi: "Việc này chủ nhân làm rất rất rất tốt đẹp!"

Cảnh Tây cười: "Ta có bao giờ làm chuyện gì mà không tốt đẹp không?"

Hệ thống nhỏ thông minh không cùng hắn bàn luận sâu về vấn đề này, nhanh chóng quay trở về tình trạng chết máy tạm thời.

Cảnh Tây từ chối lời đề nghị của Đoạn Trì muốn đưa cậu về nhà. Chờ bọn Kim Ngữ Mộng quay lại, cậu cùng cô rời khỏi viện nghiên cứu.

Kim Ngữ Mộng nhìn thoáng qua thời gian: "Hoạt động tổ chức ở chỗ thần thụ kết thúc rồi sao?"

Cảnh Tây nhướng mày: "Em vẫn muốn đi à?"

Kim Ngữ Mộng: "Hôm nay em muốn đến hoạt động đó."

Cảnh Tây không rõ lắm đây có phải là tác dụng của ám thị tâm lý hay không.

Nhưng cậu đã tính kế cô quá nhiều, đối với cô cũng kiên nhẫn hơn, phân phó hệ thống nhỏ tra xét rồi nói: "Hẳn là chưa đến lúc kết thúc đâu, anh cùng em đến xem thử, dù sao bây giờ anh cũng rảnh."

Kim Ngữ Mộng không có ý kiến gì, nghĩ nghĩ bên cạnh có người đi cùng thế mà an toàn hơn nhiều.

Cảnh Tây nhắc nhở: "Mỗi lần Dị Lang xảy ra chuyện người người nhà nhà đều hóng chuyện, hôm nay ở hiện trường em cũng không đi ngay, khả năng sẽ có nhiều người tò mò về em lắm, không sợ bị vây xem à?"

Kim Ngữ Mộng không sợ.

Cô không làm sai điều gì, tự nhiên cũng không vì người ngoài bát nháo mà phá hỏng tâm tình du ngoạn.

Hai người liền bắt một chuyến xe đến chỗ cây thần thụ.

Hoạt động quả nhiên chưa kết thúc.

Đây là một lễ hội âm nhạc loại nhỏ, ca sĩ đều là người địa phương, sử dụng các loại nhạc cụ đặc thù. Khi bọn họ đến, những người đến tham dự đang tạo thành một vòng tròn cùng nhau khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt.

Kim Ngữ Mộng nhanh chóng bị không khí ở đây hấp dẫn, mạnh mẽ kéo cậu hòa mình vào.

Một đám người vui đùa đến gần rạng sáng, chưa đã thèm mà tan cuộc. Không biết là Kim Ngữ Mộng lớn lên quá xinh đẹp, hay là cô cùng Cảnh Tây đứng bên cạnh nhau quá mức đẹp mắt khiến cho ông chủ bán bùa bình an có cảm tình, tặng cho cô hai lá bùa, vô cùng thiện ý chỉ cho cô đến quảng trường thần thụ cầu nguyện phước lành.

Kim Ngữ Mộng dở khóc dở cười, nhìn người bên cạnh: "Đi thôi anh, cầu nguyện lại nào."

Cảnh Tây là người không có niềm tin vào mê tín dị đoan, nói: "Anh nghĩ ở đây cầu nguyện không có linh lắm."

Kim Ngữ Mộng: "Có thành tâm chắc chắn sẽ linh."

Cảnh Tây cười cười không đáp, chỉ hỏi: "Anh nghe nói hai người các em ở đây đã gặp nhau à?"

"Vậy em có nghe mấy người Dị Lang đó cầu nguyện được độc thân cả đời không? Họ cũng rất thành tâm đấy, có ứng nghiệm không?"

Kim Ngữ Mộng ngẩn ra, nghĩ lại chuyện xảy ra vào đêm nay.

Cậu vẫn nhận lấy bùa bình an, tự vấn bản thân một vòng lại một vòng, hoàn toàn không có tâm nguyện nào bèn alo cho cộng sự nhỏ có chút thiểu năng trí tuệ của mình: "Này, ta cho ngươi một cơ đội đó."

Hệ thống nhỏ bắn pháo hoa chíu chíu vô cùng cao hứng: "Tôi hi họng chúng ta có thể nhanh thật nhanh sửa lại bug và bình an trở về!"

Cảnh Tây ở trong lòng mặc niệm một lần, còn khẽ chắp tay lại vái lạy: "Có thể."

Cậu đi một vòng quanh thần thụ.

Đã là rạng sáng, không khí so với lúc trước càng thêm yên tĩnh, chỉ có vài hai ba du khách đến cầu nguyện, bái lạy xong liền rời đi. Cảnh Tây tùy ý đứng ở một chỗ, lẳng lặng nhìn bùa bình an đong đưa trong gió.

Hệ thống nhỏ thấy chủ nhân của mình lâm vào suy tư, đột nhiên nhớ đến một giây năng lượng dao động lúc trước.

Nó nghiêm túc tự mình tra cứu một phen, không tìm thấy một dấu vết nào, cảm thấy không phải phát sinh từ chỗ mình, nhịn không được kêu cậu: "Chủ nhân."

Cảnh Tây: "Ừ?"

Hệ thống nhỏ: "Số liệu của ngài có phải có chút vấn đề không? Ngài có vẻ không đúng..."

Cảnh Tây: "Người mới không đúng, chuyên tâm theo dõi động tĩnh trên mạng đi."

Hệ thống nhỏ: "Tôi đã xem xong rồi. Cảnh sát đã xóa hết các tin tức."

Trên diễn đàn hoàn toàn sạch sẽ, không có tin tức nào liên quan đến nữ chính. Nhưng thật ra hoạt động vui chơi tuyên truyền công chúng có phát sóng trực tiếp, trong đó có một tấm ảnh chụp Cảnh Tây cùng nữ chính nhìn nhau cười. Cả hai đều lộ sườn mặt, nữ chính có mái tóc dài che lấp chỉ lộ ra một phần nhỏ, nếu không phải người quen thì căn bản không nhận ra.

Nó nhìn nhìn, rồi quyết định xóa đi.

Cùng lúc đó, vị ăn chơi trác táng từng hoài nghi Đoạn Trì chơi bùa ngải đang ngồi xổm hóng dưa về Dị Lang, có biết qua hoạt động vui chơi ở chỗ thần thụ, trước khi hệ thống nhỏ xóa tấm ảnh kia đã kịp nhìn thấy. Hắn ta nháy mắt khiếp sợ tột độ.

"Đm các cậu ơi mau tới đây! Tôi nhìn thấy Tiểu Chu!"

Những người khác đang chuẩn bị trở về phòng.

Bọn họ chờ đến 12 giờ, thấy bên phía Ất Chu không có động tĩnh gì thì chắc mẩm tám phần mười là muốn qua đêm, tính toán lại sáng mai cả đám sẽ tụ lại đánh cược xem chuyện gì xảy ra trong phòng của cậu. Bây giờ nghe thấy lời này, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nối gót nhau "phốc phốc" vây đến, nhìn thấy rõ ảnh chụp cũng khiếp sợ không thôi.

"Đây không phải là đại tiểu thư à? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

"Chỉ mới đêm nay thôi!", người anh em ăn chơi trác táng ngồi trước máy tính mở lại trang đầu tiên, phát hiện mọi thông tin đều đã biến mất.

Đám ăn chơi trác táng: "..."

Tình huống quái quỷ gì vậy!

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

"Có khả năng là bị ai đó xóa."

"Vậy thì... Dù sao đi nữa thì đó cũng là bọn họ, đúng không?

"Hẳn là đúng rồi nhỉ?"

Mọi người trầm mặc hai giây, lao ra ngoài chạy đến phòng của Ất Chu đập cửa, cả nửa ngày sau vẫn không có ai phản ứng từ bên trong. Có người lập tức gọi điện cho hắn, bị đồng bạn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

"Đừng làm phiền, nếu không chúng ta sẽ bị bại lộ."

Theo lẽ thường phỏng đoán, cậu đang ở trong thế giới hai người ngọt ngào hạnh phúc, khẳng định sẽ không muốn bị điện thoại làm phiền. Nếu gọi, chỉ càng chứng minh là bọn họ đã biết chuyện, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chờ đợi. Cả đám quyết định chờ thêm một giờ nữa, chờ không nổi nữa đã ngủ lăn quay.

Nửa giờ sau, người nào đó chậm rì rì trở lại.

Cảnh Tây đi ngang qua phòng bọn họ, thấy cửa phòng còn đang mở ra, nhìn nhìn cười hỏi: "Vẫn còn quật cường như vậy? Sao còn chưa đi ngủ?"

Đám ăn chơi trác táng: "Cậu đi đâu vậy? Sao lại ra ngoài?"

Cảnh Tây: "Cùng người đẹp nhảy lầu, sau đó ra ngoài đi dạo.

"..." Đám ăn chơi trác táng tự động bỏ qua "nhảy lầu", hỏi: "Người đẹp đâu?"

Cảnh Tây: "Đương nhiên là về nhà rồi, người đẹp của tôi đẹp như thế làm sao để các cậu dễ dàng thấy được?"

*ừ, người đẹp của em, của em tất =)))))))))))))))))

Đám ăn chơi trác táng: "..."

Nhưng chúng ta đã nhìn thấy rồi!

Cảnh Tây: "Được rồi, đi ngủ đi."

Đám ăn chơi trác táng nhìn cậu mở cửa vào phòng, cảm thấy lòng người quá sâu thẳm khó dò.

Có thể bọn họ vẫn chưa hiểu rõ nội tình phía sau "lễ đính hôn" đó nha!

Mà "người đẹp" đích thực lúc này vẫn còn đang ở viện nghiên cứu vừa xem xét tình hình cháu trai, vừa xử lý văn kiện công ty.

Kích tích tố trong người Đoạn Tu Văn có chút hỗn loạn, vì vậy bị khó ngủ, hắn cũng ở lại giúp đỡ. Hai người ngồi đến bây giờ, Đoạn Trì nhìn qua đồng hồ, ý bảo cháu nên đi nghỉ ngơi, trước khi đi nhớ đến cái gì đó, hỏi: "Kim Ngữ Mộng cũng học ở Cách Trách, con còn muốn chuyển trường không?"

Đoạn Tu Văn trầm mặc.

Cậu có thể nhận ra thân thể của mình muốn cùng Kim Ngữ Mộng thân cận, nhưng lý trí lại kìm hãm lại không cho nó chi phối, hỏi: "Chú à, vì sao chú có thể nhanh chóng xác định được lòng mình?"

Đoạn Trì liếc hắn một cái, ngồi lại: "Bởi vì chú thích em ấy."

Đoạn Tu Văn: "Lỡ đó chỉ là do ảo giác kích thích tố mang lại thì sao?"

"Không thể."

Đoạn Trì hỏi lại: "Cháu thích mùi hương của Kim Ngữ Mộng, vậy có thấy thích cô ấy không?"

Trong đầu Đoạn Tu Văn hiện lên hình ảnh của cô gái xinh đẹp kia, rồi lắc đầu. Bọn họ chỉ vừa biết nhau mà thôi.

Đoạn Trì: "Cháu cũng không phân biệt được rõ ràng đấy thôi?"

Đoạn Trì tiếp tục: "Chú thích em ấy, vì con người em ấy, mùi hương hay máu đều không liên quan."

Nếu để hình dung cụ thể hơn, điều đó giống như là sinh mệnh vẫn luôn thiếu hụt một bộ phận nào đó cuối cùng đã được lấp đầy hoàn chỉnh.

Lần đầu tiên ở cục cảnh sát nhìn nhau, hắn đã có cảm giác này. Lần thứ hai gặp mặt, hắn đã hoàn toàn xác định.

Chính là người này, hắn nghĩ.

Cả đời này của hắn cũng không thể có thêm người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi