SỮA CHUA ĐÁNH ĐÁ

Cuối cùng Sữa Chua cũng ăn hết TH trong tay, Đá cầm lấy vỏ hộp rồi bỏ sang một bên. Anh rút ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Sữa Chua nằm im nhắm mắt dâng mặt cho anh lau.

Vài phút sau, cậu nghe tiếng anh bật cười.

"Không nhận ra sao?"

Sữa Chua khó hiểu mở mắt, Đá giơ chiếc khăn trước mặt cậu. Góc khăn có hình một quả đỏ được thêu bằng tay, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sữa Chua cầm lấy, ngạc nhiên nói: "Đây... khăn của em!"

Đây là chiếc khăn đầu tiên cậu tự mình thêu một hình hoàn thiện nên vẫn luôn rất tự hào, nhưng sau đó đột nhiên cậu không tìm thấy nữa, Sữa Chua cứ nghĩ mình làm rơi mất ở đâu rồi.

"Ngốc ạ. Lần đầu tiên gặp anh em đã đưa nó cho anh để lau nước mưa, sau đó quên không lấy lại."


"Ừ nhỉ?" Sữa Chua mỉm cười, hồi ức tốt đẹp về ngày mưa hôm ấy ùa về, lần đầu họ gặp nhau, bắt đầu của tất cả.

"Em cứ tưởng là mất rồi, hóa ra là anh giữ."

Đá giành lấy chiếc khăn từ tay cậu, gấp gọn rồi cất đi: "Ừ, em gặp lại nó thế là đủ rồi, trả cho anh."

Sữa Chua: "...?"

Đá nhìn cậu cười cười: "Nhìn cái gì? Anh không trả đâu, bảo bối của anh đấy." Dứt lời, Đá hôn lên mặt cậu một cái: "Em cũng là bảo bối, em là bảo bối bự."

Sữa Chua cười khúc khích, sau đó cũng rướn người hôn lên gò má anh tuấn của Đá.

"Cảm ơn anh, em rất thích quà sinh nhật hôm nay."

Đá ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu, anh nhíu mày: "Sao đã vội cảm ơn làm gì, chưa hết quà đâu."


Anh cầm điện thoại lên, mở tin tức ra, ánh mắt bỗng tối đi vài phần.

"Đây mới là món quà lớn nhất hôm nay dành tặng em."

Sữa Chua tò mò nhìn vào màn hình điện thoại trên tay anh.

"TẬP ĐOÀN BGROUP CHÍNH THỨC TUYÊN BỐ PHÁ SẢN"

Đọc xong tiêu đề bài báo, Sữa Chua hoảng hốt há hốc miệng, cậu cầm lấy điện thoại Đá, lướt xuống đọc tiếp.

Bị tố cáo tham ô, bằng chứng đầy đủ lại thuyết phục, cuối cùng phá sản.

Đá cọ cọ vào cổ cậu, thấp giọng nói: "Anh làm đấy, là quà sinh nhật em, có thích không?"

Sữa Chua không biết mình nên nói thích hay không nữa. Chuyện phá sập một tập đoàn danh tiếng này... chắc chắn không hề dễ.

Đá nói xin lỗi vì anh tới muộn, Sữa Chua không cần nghĩ quá nhiều đã tìm ra mối liên hệ giữa hai chuyện này. Bảy năm qua chẳng biết Alpha nhà cậu đã liều mạng đến mức nào nữa.


Sữa Chua đau lòng anh, nhưng không thể phủ nhận một điều: giây phút đọc được tin tức này, tảng đá trong lòng cậu cuối cùng cũng biến mất.

Người nên nhận trừng phạt đã nhận trừng phạt. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

Vẫn là ông trời có mắt.

"Cảm ơn anh."

Đá ôm siết cậu vào lòng, ngửi mùi hương anh nhung nhớ lâu nay, thỏa mãn nói: "Không gì có thể tách anh và em ra được nữa."

Tối đó Đá đưa Sữa Chua về một căn hộ của mình, căn hộ này anh nhờ trợ lí mua cho hai ngày trước, đã được trang bị đầy đủ vật dụng cần thiết và gọi người dọn dẹp qua.

Đá vào trước sau đó bật đèn lên, ánh đèn vàng cam vô cùng ấm áp.

Sữa Chua theo sau anh, nhìn quanh một vòng rồi nói: "Chỗ này đẹp quá."
Đá nói: "Đẹp thì dọn sang ở với anh đi."

Sữa Chua cười đáp: "Được thôi."

Đá không ngờ cậu lại đồng ý nhanh thế, thú tính trong lòng lại nổi lên, đè người lên tường hôn loạn một lúc.

Lát sau, Sữa Chua thở hổn hển đẩy con sói đuôi to này ra, cậu như nhớ ra gì đó, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

Đá lắc đầu, anh nói: "Vào bếp xem có gì ăn không?"

Sữa Chua dính sát theo anh như cái đuôi nhỏ, không rời nửa bước.

Đá mở tủ lạnh, có một ít trứng và mì phở. Sữa Chua thò tay lấy ra, nói: "Để em nấu cho anh."

Đá ôm cậu thơm vài cái: "Được."

Sữa Chua bị nhột, cười không ngừng.

Sau khi Đá ăn xong, hai người ôm nhau xem ti vi một lúc, vừa xem vừa nói chuyện linh tinh.

Mười một giờ, Đá nói: "Em đi tắm đi."
Sữa Chua đứng dậy, đi được nửa đường thì quay lại nhìn Đá, sau đó bước hai bước, lần nữa quay lại nhìn anh.

Đá nhìn đôi mắt tròn xoe của cậu, đứng dậy: "Mặc tạm quần áo của anh nhé, toàn là đồ mới thôi."

Đá vào trong phòng lấy một bộ quần áo ngủ màu đen đặt vào tay cậu. Sữa Chua nhận lấy, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Má và hai tai đỏ lên, cậu cắn môi nói: "Anh... hay là anh đi tắm cùng em..."

Đá cảm thấy nơi khó nói nào đó có chút cứng.

Anh thở dài: "Thôi, em vẫn nên tắm trước đi."

Sữa Chua ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hiện lên sự hoang mang.

Cậu lắp bắp: "Em... em sợ tắm xong thì anh sẽ biến mất."

Trái tim Đá mềm nhũn: "Anh không đi đâu hết, anh đứng ở ngay cửa thôi. Nếu sợ thì em có thể gọi anh, anh sẽ đáp lại."
Còn tắm cùng thì thôi đi, anh sợ mình không nhịn nổi mất.

Sữa Chua gật đầu, dũng khí ban nãy giờ đã mất sạch, không dám đề cập đến chuyện tắm chung nữa.

Sữa Chua bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, Đá tựa lưng vào cửa. Do cửa phòng làm bằng kính nửa trong suốt nên cậu vẫn mơ hồ thấy được bóng anh.

Bóng lưng vừa dài vừa rộng, nhìn qua đã có cảm giác an toàn. Sữa Chua chầm chậm tắm rửa, thỉnh thoảng lại khẽ gọi anh.

"Anh à?"

Bên ngoài vang lên giọng nói trầm ấm: "Ừ, anh đây."

Sữa Chua mỉm cười, an tâm tiếp tục tắm.

Mười phút sau, Sữa Chua bước ra, trên người thơm tho ấm áp. Đá không dám nhìn nhiều hơn một cái, vội lách người vào trong rồi đóng cửa lại.
Sữa Chua ngơ ngác nhìn theo: "Anh..." Anh chưa lấy quần áo mà?

Quả nhiên, lát sau Đá khàn giọng gọi Sữa Chua đưa quần áo cho mình.

Khi Đá tắm xong, Sữa Chua đã mơ mơ màng màng nằm trên giường ngủ mất. Đá khẽ cười, anh lau phần tóc còn ướt dưới gáy một chút, tắt đèn phòng rồi cũng nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, ôm cậu vào lòng. Người Sữa Chua thoang thoảng mùi sữa tắm nhàn nhạt, hơn nữa còn xen lẫn hương tin tức tố của riêng cậu, thơm vô cùng.

Đá kéo chăn lên đắp cho cả hai, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi